Trong nháy mắt, Bạch Băng phát hiện mình không động đậy được, lập tức kinh hoảng hỏi: "Ông làm gì tôi vậy?"
Trần lão cười ha hả và nói: "Bạch tiểu thư đừng lo, lão hủ chỉ là điểm huyệt cô mà thôi, chờ tôi giết thằng nhãi này sẽ giải huyệt giúp cô."
Bạch Băng vội vàng hô: "Khương Tường, cậu chạy mau!"
Chạy, có thể chạy đi đâu?
Khương Tường cười khổ.
Lúc nãy vì tránh khỏi Trần Diễm Như, hắn cố ý tìm một góc hẻo lánh, sau lưng là vách tường nên căn bản không có đường để chạy trốn.
Hơn nữa lão già áo xám kia dễ dàng điểm huyệt Bạch Băng thì hiển nhiên là một cao thủ siêu cấp, hắn trốn thoát được trước mặt cao thủ sao?
Nhưng Khương Tường không phải người ngồi chờ chết.
Hắn lặng lẽ nắm chặt nắm đấm, thầm nghĩ cùng lắm thì liều mạng!
"Thằng nhãi, để tránh chịu nổi đau da thịt, tao đề nghị mày nên tự sát đi!" Trần lão chắp hai tay sau lưng cười ha hả và nói, nhìn như rất tốt bụng nên mới bảo thế.
Khương Tường nói: "Thân thể da tóc thuộc về cha mẹ, tôi tự sát thì làm sao xứng đáng với ân dưỡng dục của họ?"
"Xem ra lão hủ chỉ có thể tự mình ra tay!" Trên người Trần lão đột nhiên phóng ra sát khí lạnh như băng.
Trong chốc lát, cứ như Khương Tường không phải đối mặt với một lão già mà là một con thú dữ, lông tơ toàn thân hắn đều dựng lên.
Ngay khi Trần lão chuẩn bị ra tay thì một giọng nói đột nhiên vang lên: "Tiêu công tử, Khương Tường là bạn của tôi, có thể nể mặt tôi hay không?"
Nghe thấy câu nói này, mọi người giương mắt nhìn lại thì phát hiện người nói chuyện chính là Long Vương.
Khương Tường hơi bất ngờ, nhưng càng nhiều là cảm kích, không ngờ vào thời khắc sống chết Long Vương lại đứng ra cầu xin cho hắn.
Tiêu Thanh Đế thấy một ông lão khí thế bất phàm mở miệng thì nhíu mày một cái, hỏi: "Ông là ai?"
"Tiêu công tử, ông ta là Long Vương." Phùng Ấu Linh nhỏ giọng nói bên tai Tiêu Thanh Đế: "Lúc nãy tôi không để Khương Tường đi vào, Long Vương lại nhất quyết cho hắn ta vào, nếu không sẽ không xảy ra chuyện như bây giờ."
Ánh mắt Tiêu Thanh Đế lạnh hơn, nhìn xuống Long Vương từ trên cao: "Ông chính là vương giả thế giới ngầm của Giang Châu?"
"Vương giả thì không dám nhận, tôi chỉ là một lão già sắp xuống lỗ mà thôi." Long Vương chỉ chỉ Khương Tường, nói: "Tiểu Khương có ân cứu mạng tôi, mong rằng Tiêu công tử nể mặt tôi tha mạng cho cậu ấy, tôi nhất định có báo đáp."
"Nể mặt ông?" Khóe miệng Tiêu Thanh Đế nhếch lên: "Ông là cái thá gì!"
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây lập tức cảm thấy lạnh lẽo, không ngờ Tiêu Thanh Đế lại ngang tàng đến mức không để Long Vương vào mắt.
Triệu Vân giận dữ, cất bước muốn tiến lên thì bị Long Vương ngăn lại.
Long Vương vừa cười vừa nói: "Tiêu công tử, vì một người phụ nữ mà giết người là không đáng, chỉ cần cậu tha mạng cho Khương Tường thì tôi có thể cam đoan về sau Khương Tường và Bạch tiểu thư không còn quan hệ gì nữa."
"Tôi không cần cam đoan của ông, tôi chỉ cần mạng của hắn." Tiêu Thanh Đế ngạo nghễ nói: "Tôi muốn để mọi người biết dám và đoạt phụ nữ với Tiêu Thanh Đế này thì chỉ có một kết cục, đó là chết!"
Trong lòng Long Vương trầm xuống, không ngờ Tiêu Thanh Đế lại có sát ý mãnh liệt như vậy, chẳng qua dù sao ông cũng là đại lão một phương, đã ra mặt bảo vệ Khương Tường thì nhất định phải bảo vệ đến cùng.
"Tiêu công tử, oan gia nên giải không nên kết, tha mạng cho Khương Tường thì có được người bạn là tôi, cái này cũng là một vụ làm ăn rất có lời với cậu."
"Một kẻ hấp hối sắp chết cũng xứng làm bạn với tôi?"
Nghe nói câu nói này, Triệu Vân nhịn không được nữa mà quát về hướng Tiêu Thanh Đế: "Cậu nói chuyện chú ý một chút."
Tiêu Thanh Đế không buồn nhìn Triệu Vân một cái mà móc ra một lệnh bài cổ xưa lớn cỡ bàn tay từ trong túi rồi ném tới trước mặt Long Vương và nói: "Thấy rõ đây là vật gì không."
Long Vương nhặt lệnh bài lên xem xét, chỉ thấy lệnh bài được đúc từ vàng, chính diện khắc một chữ "Thiên", phía sau khắc một con rồng bay.
Long Vương biến sắc, hỏi: "Đây là... Tử Kim lệnh?"
"Coi như ông biết hàng." Tiêu Thanh Đế lạnh lùng nói: "Cửu Thiên Tuế bảo tôi truyền lời cho ông, một là thần phục, hai là bị diệt, tự ông chọn đi."