"Hướng Dương, vất vả cho con!" Lý lão nói.
"Cha, cha khách sáo với con làm gì!" Lý cục trưởng cười nói: "Chỉ cần cha tỉnh lại thì bảo con làm gì cũng được."
Tiếp đó ánh mắt Lý lão đã dừng lại trên người Khương Tường, ông hỏi Lý cục trưởng: "Hướng Dương, vị này là..."
"Lý lão, cậu ta tên là Khương Tường, là bác sĩ thực tập của bệnh viện chúng tôi."
Quách Đại Nộ vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt của Lý lão và Lý cục trưởng, thấy Lý lão đưa mắt nhìn về phía Khương Tường thì biết cơ hội của mình đã đến, cho nên Lý lão vừa mở miệng thì ông ta đã lập tức đáp lời.
Sau đó Quách Đại Nộ còn nói thêm: "Lý lão, ngài không biết thôi, khi ngài hôn mê Khương Tường đã đánh ngài, nếu không phải bị tôi và Lý cục trưởng bắt gặp thì không biết cậu ta đã làm chuyện không tốt gì với ngài rồi."
"Nhưng Lý lão yên tâm, tôi đã quyết định đuổi việc cậu ta."
"Đuổi việc? Anh muốn đuổi việc ai?" Lý lão hỏi.
"Tất nhiên là đuổi việc Khương Tường rồi!"
"Anh là ai? Có tư cách gì đuổi việc Khương Tường?"
Quách Đại Nộ không nghe rất bất mãn trong giọng nói của Lý lão, còn tưởng rằng ông ấy hôn mê quá lâu nên đầu óc bị ảnh hưởng, vì thế vừa cười vừa nói: "Lý lão, xin tự giới thiệu một chút, tôi tên là Quách Đại Nộ, là phó viện trưởng thường trực của bệnh viện này. Khương Tường đánh ngài đã vi phạm quy định của bệnh viện và chuẩn mực làm nghề y, con sâu làm rầu nồi canh như cậu ta không chỉ nên bị đuổi việc, hơn nữa tôi còn chuẩn bị phản ánh với ban ngành liên quan để thu hồi bằng cấp hành nghề của cậu ta."
"Khốn nạn!"
Lý lão giận tím mặt mà chỉ vào Quách Đại Nộ và quát: "Anh dám đuổi việc ân nhân cứu mạng tôi, tôi không để yên cho anh đâu."
Quách Đại Nộ ngơ ra.
Không chỉ ông ta mà Lý cục trưởng cũng cảm thấy khó hiểu, lập tức hỏi: "Cha, ai là ân nhân cứu mạng cha?"
"Trừ Khương Tường ra thì còn có thể là ai." Lý lão nói: "Là Khương Tường cứu cha tỉnh lại."
"Sao có thể chứ?" Lý cục trưởng không tin.
"Hướng Dương à, có phải con làm quan chức riết rồi hồ đồ luôn không? Cha hôn mê năm năm không tỉnh, hôm nay lại đột nhiên tỉnh lại, con không nghĩ xem nguyên nhân là gì sao?"
"Hay là con thật sự cảm thấy ông trời có mắt?"
"Nếu ông trời có mắt thì trên đời này có nhiều người nghèo không có tiền khám bệnh, nhiều trẻ nhỏ không thể học đến thế sao, chẳng lẽ ông trời không nhìn thấy? Vì sao ông ta không giúp bọn họ?"
Lời nói của Lý lão làm Lý cục trưởng chợt tỉnh ngộ.
Đúng rồi, nếu không có ai trị liệu thì làm sao cha lại đột nhiên tỉnh lại?
Khương Tường chỉ là một bác sĩ thực tập, nếu không phải vì cứu cha thì làm sao hắn dám ra tay đánh người?
Nhưng Lý cục trưởng còn có nghi vấn nghĩ mãi không rõ, hỏi: "Cha, sao cha biết là Khương Tường cứu mình?"
"Đương nhiên là biết." Lý lão nói: "Lúc mọi người đi vào thì cha đã phục hồi ý thức rồi, nhưng có cục đàm kẹt trong cổ họng nhổ mãi không ra khiến toàn thân không thể động đậy, đều tại các người ngăn cản Khương Tường, nếu để cậu ấy đánh cha thêm hai cái thì cục đàm này đã sớm được phun ra rồi."
"Hóa ra là vậy!" Lý cục trưởng vội vàng đứng lên và nói: "Khương Tường, cám ơn cậu đã cứu cha tôi, tôi xin lỗi vì sự vô lễ lúc nãy, thật xin lỗi."
Khương Tường nói: "Lý cục trưởng, tôi cứu cha ông thì ông chuẩn bị cảm ơn tôi thế nào?"
Lý cục trưởng sững sờ, lần đầu tiên ông gặp được người trực tiếp như Khương Tường.
"Cậu muốn cái gì?" Lý cục trưởng tò mò hỏi.
Khương Tường nói: "Tôi muốn được ký hợp đồng, trở thành một bác sĩ chính thức."
"Cậu rất thẳng thắn." Lý cục trưởng cười cười và hỏi Bạch Băng: "Bạch chủ nhiệm, Khương Tường là người của khoa ngoại, lấy năng lực của cậu ta có tư cách chuyển sang chính thức không?"
Bạch Băng vội vàng nói: "Thành tích phỏng vấn của Khương Tường đạt điểm tối đa, sau khi vào bệnh viện có biểu hiện rất ưu tú, đã đủ tư cách trở thành bác sĩ chính thức."
"Quách phó viện trưởng, ông cảm thấy thế nào?" Lý cục trưởng lại hỏi.
Việc đã đến nước này, Quách Đại Nộ đành phải nói: "Khương Tường là một nhân tài."