Bạch Băng rất lạnh nhạt mà ngó lơ đám người, cô đã quá quen với cảnh này, nhưng làm cô cảm thấy bất ngờ là Khương Tường cũng rất thong dong.
"Trước kia cậu cũng từng tham gia tiệc tối kiểu này sao?" Bạch Băng hỏi.
"Không có." Khương Tường nói: "Tiệc rượu long trọng nhất trước giờ tôi từng tham gia chính là lễ tốt nghiệp đại học."
"Kỳ quái, người bình thường lần đầu tiên tham gia tiệc tối như vậy sẽ rất khẩn trương, vì sao tôi lại không nhìn ra cậu có chút bồn chồn nào?"
"Bởi vì tôi không phải người bình thường."
Khương Tường cười nói, kỳ thật trong lòng hắn hồi hộp muốn chết, bị mấy trăm ánh mắt nhìn chằm chằm thì cho dù là con hổ cũng bị dọa nằm sấp, huống chi ánh mắt xanh lè của những người phụ nữ trung niên kia càng làm người ta rùng mình.
"Tiểu Khương, tôi nhìn thấy mấy người quen, tôi đi qua chào hỏi, lát nữa lại tới tìm cậu." Long Vương nói.
"Được thôi." Khương Tường gật gật đầu.
Chờ Long Vương và Triệu Vân đi rồi, Khương Tường và Bạch Băng ngồi xuống trong góc.
"Thái độ của Long Vương đối với cậu không tầm thường, hai người thật là anh em sao?" Bạch Băng tò mò hỏi.
Khương Tường cười nói: "Đó là Long Vương coi trọng tôi nên cố ý nói như vậy, tôi chỉ từng giúp ông ấy chữa bệnh mà thôi."
"Hóa ra là vậy, cũng may hai người không phải anh em." Bạch Băng thấp giọng mà nói: "Long Vương là đại ca xã hội đen, cậu đừng thân cận với ông ta quá, để tránh rước lấy phiền phức."
"Tôi biết rồi."
Bạch Băng nhìn thoáng qua Khương Tường, lại áy náy nói: "Thật xin lỗi, sớm biết như thế thì hôm nay tôi không nên đến tham gia tiệc rượu, càng không nên gọi cậu đi cùng."
"Đã đến rồi thì đừng suy nghĩ nhiều."
Trong lòng Khương Tường chỉ chờ mong tiệc rượu mau chóng kết thúc, hắn có dự cảm đêm nay sẽ có chuyện xảy ra.
Quả nhiên chỉ qua hai phút sau, đoàn người Phùng Ấu Linh đã đi vào từ bên ngoài.
Khương Tường liếc một cái đã thấy Tiền Diễm Như kéo cánh tay Chu Hạo, trong lòng thầm nói không ổn, sao người đàn bà đanh đá này cũng tới nữa?
Thật là oan gia ngõ hẹp!
"Chị Băng, chúng ta chuyển sang nơi khác đi, ánh đèn nơi này quá chói mắt." Vì né tránh Tiền Diễm Như, Khương Tường tùy tiện tìm lý do mà nói.
"Chói mắt?" Bạch Băng nhìn thoáng qua, ánh đèn rất êm dịu, hoàn toàn không chói.
“Tôi hơi sợ ánh sáng." Khương Tường nói.
"Hóa ra là như vậy, cậu phải nói sớm chứ!" Bạch Băng và Khương Tường tìm một góc tối rồi ngồi xuống.
Vì thế Khương Tường thở phào một hơi.
Lúc này, chỉ thấy Phùng Ấu Linh đi đến sân khấu rồi búng tay một cái, trong nháy mắt cả sảnh đều yên tĩnh lại.
Mọi người nhìn Phùng Ấu Linh trên đài.
Phùng Ấu Linh mỉm cười, nhìn lướt qua hiện trường rồi lớn tiếng nói: "Các vị khách quý tôn kính, những người bạn thân ái, chúc mọi người buổi tối tốt lành! Cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian quý giá của mình để tham gia tiệc rượu, tôi cảm thấy quá vinh hạnh!"
"Có một số người hỏi tôitại sao phải tổ chức tiệc tối ở đây, mục đích là gì?"
"Kỳ thật có người đã đoán được vấn đề này."
"Không sai, tiệc tối này là một buổi tiệc hoan nghênh!"
"Rốt cuộc là hoan nghênh ai đây?"
Phùng Ấu Linh cứ vừa hỏi vừa trả lời làm rất nhiều người ở đây đều dựng thẳng lỗ tai lên.
Bởi vì trừ mấy người tổ chức và ông lớn cấp bậc như Long Vương ra thì không ai biết buổi tiệc này là tổ chức vì Tiêu Thanh Đế, chỉ mơ hồ đoán được là hoan nghênh ai đó.
Mọi người cũng muốn biết người có thể làm Tứ thiếu Giang Châu gióng trống khua chiêng tổ chức tiệc tối hoan nghênh như vậy là thần thánh phương nào?
Nhưng Phùng Ấu Linh đứng trên đài thật lâu mà không nói lời nào.
Thật là làm mọi người tò mò muốn chết.
"Phùng thiếu, anh nói đi chứ! Rốt cuộc người bạn đó của anh là ai?"
Có người nhịn không được hỏi.
Phùng Ấu Linh mỉm cười, nói: "Kỳ thật người bạn kia của tôi đã tới rồi, mời mọi người xem!"
Ngay lập tức, mấy trăm ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cổng.