Nhưng hành động này lại như trò trẻ con trong mắt Trần Thiên Chính.
"Thằng nhãi, chết trong tay tao là vinh hạnh của mày." Trần Thiên Chính vươn tay về phía trước, chỉ còn cách cổ họng Khương Tường ba tấc.
Cái chết cũng chỉ cách Khương Tường một bước.
Đúng lúc này ——
"Đoàng!"
Tiếng súng đột nhiên vang lên, một viên đạn xé rách khoảng không lao đến, bắn thẳng về phía Trần Thiên Chính.
Trần Thiên Chính phát giác nguy cơ nên vội vàng rụt tay về, thân thể lui về sau hai bước để né đạn.
Phốc!
Đạn bắn vào một cây cột trong đại sảnh.
Hiện trường rối loạn cả lên.
Khương Tường vội vàng quay đầu nhìn về phía cổng đại sảnh buổi tiệc.
Chỉ thấy một người phụ nữ tuyệt đẹp ngồi trên xe lăn mặc một bộ váy dài chữ V khoét sâu màu hạt lựu làm hơi lộ ra bộ ngực sữa, có vẻ quyến rũ cùng cực.
Là chị Lâm!
Sao chị ấy lại tới đây?
Khương Tường sửng sốt, lại liếc nhìn thì phát hiện sau lưng Lâm Tinh Xảo có một cô gái trẻ đang đứng.
Cô gái có mái tóc ngắn ngang tai màu rượu vang, dáng người cao gầy, hai chân thon dài.
Lúc này tay trái cô chậm rãi đẩy xe lăn, tay phải thì cầm một khẩu súng chỉ vào Trần Thiên Chính.
Sắc mặt Trần Thiên Chính âm u, đang chuẩn bị nói gì thì lại nghe Phùng Ấu Linh quát lớn: "Lâm Tinh Xảo, cô có ý gì! Nổ súng trước mặt mọi người là muốn ngồi tù sao?"
Phùng Ấu Linh rất phẫn nộ, Thủy Tinh Cung là địa bàn của anh ta, nếu để người khác biết Thủy Tinh Cung xảy ra nổ súng thì lượng khách hàng nhất định sẽ trượt xuống trong thời gian ngắn, khách sạn sẽ tổn thất không ít tiền.
Đương nhiên đây không phải chuyện quan trọng nhất.
Quan trọng là tiệc rượu đêm nay là tiệc tối anh ta tổ chức để hoan nghênh Tiêu Thanh Đế, có giới xã hội thượng lưu của Giang Châu tụ tập, Lâm Tinh Xảo nổ súng trước mặt mọi người là đang vả mặt anh ta.
Thời buổi này kẻ có tiền coi trọng nhất là cái gì? Tất nhiên là mặt!
"Nổ súng đã là gì, cũng không chết người." Lâm Tinh Xảo thản nhiên nói.
Phùng Ấu Linh giận dữ đi đến trước mặt Lâm Tinh Xảo mà quát: "Lâm Tinh Xảo, cô lập tức cút ra ngoài cho tôi, nếu không đừng trách tôi vô tình."
"Anh để tôi tới tham gia tiệc rượu rồi lại đuổi tôi đi, có ý gì? Tôi đi cũng được, chẳng qua tôi muốn dẫn cậu ấy đi." Lâm Tinh Xảo chỉ chỉ Khương Tường.
"Không được! Người này đắc tội Tiêu công tử, không ai được mang hắn đi." Phùng Ấu Linh nói.
Lâm Tinh Xảo nheo mắt lại, châm chọc nói: "Phùng Ấu Linh, anh là chó của Tiêu Thanh Đế à? Nịnh hắn như vậy hữu dụng không?"
"Lâm Tinh Xảo, con tiện nhân..."
Phùng Ấu Linh còn chưa mắng xong thì thấy cô gái trẻ sau lưng Lâm Tinh Xảo nhắm họng súng ngay vào mình, anh ta lập tức câm miệng¬.
Ngay lập tức, mười mấy vệ sĩ của Thủy Tinh Cung nhao nhao chạy vào sảnh rồi bao vây bọn người Lâm Tinh Xảo và Khương Tường lại.
Bầu không khí lập tức trở nên khẩn trương.
Đám khách khứa vội vàng lui lại phía sau trốn xa, sợ không cẩn thận bị ngộ thương.
Phùng Ấu Linh hít sâu một hơi, cố nén tức giận mà nói: "Lâm tiểu thư, chuyện này không liên quan gì tới cô, cô không nên nhúng tay vào."
Lâm Tinh Xảo chỉ vào Khương Tường mà nói với Phùng Ấu Linh: "Chuyện của cậu ta chính là chuyện của tôi."
Nghe thấy câu này, ánh mắt Phùng Ấu Linh nhìn Khương Tường tràn ngập đố kị mãnh liệt.
Một bác sĩ nho nhỏ dựa vào cái gì lại được hai người đẹp ưu ái?
Dựa vào cái gì!
Đều do thằng khốn này, nếu không phải vì hắn thì Lâm Tinh Xảo sẽ nổ súng trước mặt mọi người, làm mình mất thể diện sao?
Nghĩ tới đây, Phùng Ấu Linh lập tức dời hết lửa giận lên người Khương Tường.
Chát!