• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc Rolls-Royce dừng lại ở cổng khách sạn, người giữ cửa đang chuẩn bị tiến lên mở cửa lại bị Phùng Ấu Linh quát lớn: "Cút sang một bên."

Người giữ cửa vội lui về sau mấy bước.

Sau đó Phùng Ấu Linh cúi người, trên mặt tràn đầy nụ cười mà mở cửa xe và nói: "Tiêu công tử, mời xuống xe... Bà là?"

Nụ cười trên mặt Phùng Ấu Linh đột nhiên cứng đờ.

Bởi vì ngồi trong xe không phải là Tiêu Thanh Đế, mà là một người đàn bà trung niên xa lạ hơn bốn mươi tuổi, bà ta trang điểm rất đậm, mặc trang phục đẹp đẽ.

Người đàn bà đó rút ra một tờ tiền giấy đỏ từ trong bóp da rồi đưa tới trước mặt Phùng Ấu Linh và nói: "Thưởng cho cậu."

Mặt Phùng Ấu Linh lập tức xanh lè, hiển nhiên người đàn bà xinh đẹp này coi anh ta là phục vụ của khách sạn.

"Ngại ít à?" Bà ta thấy Phùng Ấu Linh không có phản ứng thì lại lấy ra một xấp tiền đỏ từ trong bóp rồi ném lên mặt anh ta: “Hiện tại đủ chưa?"

Đủ con bà mày!

Nếu không phải người đàn bà này bước xuống từ trên xe của Tiêu Thanh Đế thì anh ta đã không chút do dự nện một quyền vào mặt bà ta, sau đó chửi một câu mắt chó coi thường người khác.

Phùng Ấu Linh cố nén lửa giận, vừa muốn nói chuyện lại bị bà ta đẩy ra.

"Chó ngoan không cản đường! Cút đi!"

Móa!

Phùng Ấu Linh triệt để nổi giận, chưa có ai dám nói chuyện với anh ta như vậy, đang muốn phát tác thì sau người truyền đến một giọng nói lanh lảnh âm u: "Phùng thiếu!"

Phùng Ấu Linh quay người liền thấy một lão già áo xám đang gọi mình, anh ta liếc một cái đã nhận ra lão chính là nô bộc của Tiêu Thanh Đế, lập tức bước nhanh đi đến trước mặt lão.

"Trần lão, sao chỉ có một mình ngài, Tiêu công tử đâu?" Phùng Ấu Linh hỏi.

"Công tử nhà tôi đang chuẩn bị quà cầu hôn, lát nữa sẽ tới." Lão giá áo xám bày ra vẻ mặt kiêu căng mà hỏi: "Bên trong chuẩn bị thế nào rồi?"

"Tất cả được sắp xếp dựa theo yêu cầu của Tiêu công tử, đều chuẩn bị thỏa đáng rồi, hơn nữa tôi và Chu Hạo đã bố trí kỹ, đảm bảo Tiêu công tử sẽ hài lòng."

"Như thế thì tốt."

"Đúng rồi Trần lão, bà ta là ai vậy? Sao lại ngồi trong xe của Tiêu công tử?" Phùng Ấu Linh chỉ vào người đàn bà trung niên kia và hỏi.

"Cô ta là đại tiểu thư của Tiền gia ở kinh thành, Tiền Diễm Như." Lão già áo xám nói.

Tiền gia?

Phùng Ấu Linh không rành về các gia tộc ở kinh thành, nhưng anh ta cảm thấy Tiền gia hơi quen tai, hình như đã nghe thấy ở đâu, suy nghĩ một lát rồi đột nhiên nhớ tới.

"Chẳng lẽ là Tiền gia vị hôn phu của Lâm Tinh Xảo kia?" Phùng Ấu Linh hỏi.

"Ăn nói cẩn thận!" Lão già áo xám lạnh lùng trừng Phùng Ấu Linh.

Phùng Ấu Linh lập tức cảm thấy mình như bị một con dã thú nhắm vào, cả người ớn lạnh.

Lúc này Tiền Diễm Như đi tới và hỏi lão già áo xám: "Khi nào Thanh Đế đến?"

"Lát nữa công tử nhà tôi mới đến." Trần Lão nói.

"Vậy tôi không đợi anh ta, tôi đi vào trước." Tiền Diễm Như nói xong cũng chuẩn bị tiến vào khách sạn.

"Tiền tiểu thư!" Phùng Ấu Linh vội lên tiếng, sau đó tự giới thiệu mình: "Chào Tiền tiểu thư, tôi là Phùng Ấu Linh."

"Cậu có chuyện gì?" Vẻ mặt Tiền Diễm Như rất lạnh nhạt, căn bản không để Phùng Ấu Linh vào mắt.

"Là như vầy, tôi là người tổ chức tiệc tối đêm nay, Tiêu công tử còn chưa tới nên tôi đi vào cùng cô được chứ?"

Trong mắt Tiền Nhược Lan lóe lên một tia nghi hoặc, hỏi: “Tôi nghe nói người tổ chức tiệc tối là một trong Tứ thiếu Giang Châu, vậy cậu là?"

"Đã làm Tiền tiểu thư chê cười, tôi là một trong số đó." Phùng Ấu Linh nói theo: "Trong Tứ thiếu còn có hai người đứng bên cạnh tôi, anh Hạo, Tiền Trình, mau chào hỏi Tiền tiểu thư."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK