• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Quách Đại Nộ hỏi Quách Thiếu Thông, Khương Tường trong nháy mắt liền hiểu, Quách Đại Nộ đang thử hắn.

Bởi vì Quách Thiếu Thông mất tích, khiến Quách Đại Nộ bắt đầu hoài nghi hắn.

Khương Tường trong lòng tuy rằng đề cao cảnh giác, nhưng trên mặt lại không động đậy thần sắc, nghiêm trang nói: "Quách phó viện trưởng, tôi cũng đang muốn hỏi ông, Quách Thiếu Thông đi đâu? Tại sao tôi không thấy anh ta? ”

“Cậu thật không biết Thiếu Thông ở đâu?”

Quách giận dữ híp mắt, cố gắng tìm ra sơ hở từ thần sắc Khương Tường.

Tuy nhiên, ông đã thất vọng.

Sắc mặt Khương Tường bình tĩnh, nhìn không ra có chút dị thường nào.

Khương Tường nói: "Tôi đã đến phòng bệnh tìm Quách Thiếu Thông, Trương Lỵ Lỵ nói anh ấy đi dạo trong vườn hoa, tôi lại đi hoa viên tìm, nhưng vẫn không tìm được Quách Thiếu Thông. ”

"Phải không?" Quách Đại Nộ trong mắt có hoài nghi, nói: "Tiểu Khương, cậu không lừa tôi chứ? Cậu làm sao có thể không biết Thiếu Thông ở đâu. ”

"Nếu ông không tin, có thể hỏi Bạch chủ nhiệm, lúc tôi xuống vườn hoa tìm Quách Thiếu Thông, Bạch chủ nhiệm ở bên cạnh tôi, Bạch chủ nhiệm có thể làm chứng cho tôi."

"Chủ nhiệm Bạch! Khương Tường nói là thật sao?" Quách Đại Nộ nhìn Bạch Băng hỏi.

"Khương Tường không nói dối, cậu ta nói là thật." Bạch Băng trả lời.

Quách giận dữ cười ha hả, nói: "Ta còn tưởng rằng Tiểu Khương biết tung tích của Thiếu Thông. ”

"Quách phó viện trưởng, ngài là cha của Quách Thiếu Thông, anh ta đi đâu không nói với ngài sao?" Khương Tường hỏi ngược lại.

"Cậu có điều không biết, Thiếu Thông ham chơi, hơn nữa nó đã trưởng thành, tôi không quản được nó." Quách Đại Nộ hỏi: "Tiểu Khương, cậu tìm Thiếu Thông làm gì? ”

"Trương Lỵ Lỵ vu oan tôi, nói tôi sao chép hồ sơ bệnh án của Quách Thiếu Thông, tôi muốn tìm anh ta nói rõ ràng." Khương Tường giả vờ có chút tức giận.

Quách Đại Nộ hiền lành nói: "Đây là chuyện nhỏ, chờ Thiếu Thông trở về, tôi nhất định sẽ để Cho Thiếu Thông giỉa thích với cậu. Bây giờ cậu nên đi chữa trị cho ông Lý đi! ”

"Được."

Lúc này Khương Tường với Bạch Băng mới rời đi..

Bọn họ vừa đi, vẻ tươi cười trên mặt quách Đại Nộ liền biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng.

"Tên khốn nạn này cũng thật giảo hoạt, nếu ngươi không đem tung tích của Thiếu Thông nói ra, vậy thì không trách tôi được."

Quách Đại Nộ trong mắt hàn quang chợt hiện, cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc, gọi một số.

Năm giây sau, điện thoại được kết nối, bên trong truyền đến một giọng nam tràn ngập uy nghiêm, "Vị nào?”

“Cục trưởng Lý, xin chào, tôi là Tiểu Quách!” Quách Đại Nộ khom lưng, cung tất kính nói.

Đầu dây bên kia trầm mặc trong chốc lát, tựa hồ đang nhớ lại "Tiểu Quách là ai” một hồi sau, thử hỏi: “Ông là Quách Đại Nộ của bệnh viện Giang Châu? ”

"Đúng đúng đúng, ta chính là Quách Đại Nộ của bệnh viện Giang Châu, cám ơn Lý cục trưởng còn nhớ tới." Quách Đại Nộ thụ sủng nhược kinh nói.

"Ông tìm tôi có chuyện gì không?” Cục trưởng Lý hỏi.

"Là như vậy, khoa ngoại của bệnh viện chúng tôi có một vị bác sĩ, hôm nay cũng không biết làm sao, hắn nhất định phải chữa bệnh cho ông Lý, tôi ngăn thế nào cũng không được."

"Bác sĩ khoa ngoại? Tên là gì? bao nhiêu tuổi? ”

"Cậu ta tên là Khương Tường, hơn hai mươi tuổi, là bác sĩ đang trong thời gian thử việc ở khoa ngoại."

"Làm càng! Làm thế nào một bác sĩ trong thời gian thử việc có thể chữa khỏi cha tôi.” Cục trưởng Lý trầm giọng nói: "Quách Đại Nộ, ta ra lệnh cho ông, không cho phép bác sĩ kia đụng vào cha tôi.” Quách Đại Nộ hung hăng đáp lại: "Tôi không thể ngăn chặn, anh ta đã bắt đầu điều trị. ”

"Ông làm thế nào để điều đó xảy ra? Đường đường là phó viện trưởng, còn không ngăn được một bác sĩ thử việc? ”

"Cục trưởng Lý cục ngài có điều không biết, chủ nhiệm bạch khoa ngoại dung túng cho cậu ta, tôi cũng đành hết cách!"

"Tôi không quan tâm ông sử dụng cách nào, phải ngăn cản họ cho tôi, tôi đến bệnh viện ngay lập tức. Tôi cảnh báo ông, nếu cha tôi xảy ra chuyện gì, thì bệnh viện các ông chuẩn bị đóng cửa đi. ”

Ba!

Cục trưởng Lý tức giận cúp điện thoại.

Đầu này, trên mặt Quách Đại Nộ lộ ra nụ cười âm hiểm, hừ lạnh nói: "Khương Tường, tôi không chỉ muốn cậu bị đuổi khỏi đây còn phải để cậu ngồi tù. ”

......

Từ phòng làm việc của Quách Đại Nộ đi ra, Bạch Băng liền nói: "Khương Tường, vừa rồi cậu không nên đồng ý. Thân phận ông lý không tầm thường, trị liệu một khi có vấn đề, cậu sẽ gặp phiền phức lớn. ”

"Chủ nhiệm, những điều này tôi đều biết, nhưng tôi có lựa chọn không?" Khương Tường nói: "Không ra tay trị liệu, sẽ đắc tội Với cục trưởng Lý, thay vì như thế, còn không bằng thử một lần. Nếu thành công thì sao? ”

"Nếu như?"

Bạch Băng nghe được hai chữ này, sắc mặt nhất thời trở nên nghiêm túc, răn dạy Khương Tường, nói: "Cậu là một bác sĩ, không nên ôm tâm lý may mắn, chữa bệnh cứu người nhất định phải nắm chắc, bởi vì chuyện này liên quan đến mạng người. ”

"Thực xin lỗi chủ nhiệm, tôi sai rồi." Khương Tường kịp thời thừa nhận sai lầm của mình.

Sắc mặt Bạch Băng lúc này mới có chút hòa hoãn, nói: "Nếu đã đồng ý, vậy phải dốc hết sức mình! Đúng như Quách phó viện trưởng nói, nếu như có thể chữa khỏi ông Lý, đây đối với ngươi mà nói là một cơ hội lớn.”

"Tôi sẽ cố gắng."

Khương Tường đi theo Bạch Băng đến phòng bệnh đặc biệt.

Hắn chú ý tới, phòng đặc biệt này cùng tầng với phòng bệnh của Lâm Tinh Xảo, hơn nữa ở giữa chỉ cách vài phòng bệnh.

Vào cửa, liền nhìn thấy trên giường bệnh có một ông già đang hôn mê, tuổi chừng bảy mươi, sắc mặt xám xịt. Bên cạnh còn có một nữ hộ lý trung niên đang lau chân cho ông lão.

Thấy Bạch Băng và Khương Tường tiến vào, nữ hộ lý vội vàng đứng lên, còn chưa kịp mở miệng chào hỏi, đã nghe Bạch Băng nói: Cô đi ra ngoài trước đi, chúng tôi kiểm tra thân thể cho ông Lý một chút. ”

“Vâng!” Nữ hộ lý đáp một tiếng, nhanh chóng đi ra khỏi phòng bệnh.

"Khương Tường, cậu khám cho ông ấy đi.”

Khương Tường gật gật đầu, cầm lấy hồ sơ bệnh án treo bên giường bệnh, lật xem một hồi, cẩn thận xem xét nguyên nhân bệnh, cùng với tình trạng bệnh mấy năm gần đây.

Căn cứ vào hồ sơ bệnh án ghi lại, ông lý trước khi biến thành người thực vật, thân thể không có bất kỳ dấu hiệu gì, chỉ là ngồi trên ghế nằm một chút, liền biến thành người thực vật.

Mấy năm nay, Cục trưởng Lý mời không ít chuyên gia y tế, dùng đủ loại phương pháp, muốn ông ấy tỉnh lại nhưng kết quả đều thất bại.

Ông Lý một chút phản ứng cũng không có.

Bây giờ tất cả phụ thuộc vào phương pháp truyền dịch, duy trì sự sống.

Vài năm qua, ông Lý gầy đến mức da bọc xương.

Khương Tường khép hồ sơ bệnh án, ngồi xuống bên giường, sau đó dùng mấy ngón tay đặt lên mạch của ông lý, cẩn thận dò xét.

Nhìn thấy cảnh này, Bạch Băng tò mò hỏi: "Khương Tường, cậu biết đông y? ”

"Ừm." Khương Tường ừ một tiếng.

"Trước kia sao không nghe cậu nói qua?"

"Chủ nhiệm, cô cũng không hỏi tôi mà."

"Vậy tình trạng này của ông Lý, cậu có thể chữa không?" Bạch Băng hỏi.

Khương Tường trả lời: "Không nói trước được, tình trạng của ông Lý tương đối kỳ quái. ”

"Sao lại kỳ quái?"

"Mạch đập của Lý lão vững vàng không nhanh không chậm, người thực vật bình thường hẳn không phải như vậy, thoạt nhìn, Lý lão giống như là mắc chứng thất hồn trong truyền thuyết!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK