Chương 16 Bán mạng
Trừ khi tôi có thể mở thiên nhãn!
Khương Tường trong lòng nói.
Trong mao sơn phù chú, có một loại bí thuật thần kỳ, gọi là Khai Thiên Nhãn.
Nghe nói, ở vị trí hai tấc phía trên ấn đường của con người, ẩn giấu một con mắt, gọi là Thiên Nhãn.
Thiên Nhãn một khi mở ra, ngoại trừ có thể nhìn thấu, còn có thể nhìn thấy một ít đồ vật tầm thường không nhìn thấy, tỷ như...
Hồn ma!
Tà khí!
Ma quỷ!
Thậm chí, Thiên Nhãn tu luyện đến cực hạn, còn có thể dự đoán trước cát hung, nhìn ra số mệnh cá nhân cùng với đại thế thiên hạ.
Tóm lại, diệu dụng vô cùng.
Nhưng, Thiên Nhãn không phải ai cũng có thể mở ra.
Mở thiên nhãn, chia làm tiên thiên cùng hậu thiên.
Có một số người, vừa sinh ra đã mở ra thiên nhãn, ví dụ như Hoàng đế, Thần Nông, Phục Hi, Nữ Oa, những nhân vật thần thoại trong truyền thuyết này.
Còn có một loại chính là thông qua cố gắng tu luyện, mở ra thiên nhãn, ví dụ như Gia Cát Lượng, Lý Thuần Phong, Viên Thiên Cương, Lưu Bá Ôn.
Nhưng không có ngoại lệ, mỗi một người mở thiên nhãn, đều danh truyền vạn thế, thiên cổ lưu phương.
Đều là anh kiệt đương thời!
Âm Dương xà cổ ẩn nấp trong máu, nhỏ như tóc, tung tích khó tìm, thủ đoạn y học căn bản không phát hiện ra. Nếu Khương Tường mở thiên nhãn ra, như vậy có thể mượn chức năng của Thiên Nhãn, từ máu của Long Vương tìm được Âm Dương Xà Cổ.
Chỉ là, ngày hôm qua hắn mới đạt được truyền thừa, Thiên Nhãn còn chưa kịp tu luyện.
Mặc dù hắn từ giờ trở đi tu luyện, cũng không kịp, bởi vì Long Vương chỉ có bảy ngày có thể sống.
"Tiểu Diệp, cậu vừa nói trừ phi, trừ phi cái gì? Cậu đã tìm thấy một cách để điều trị cho tôi? Long Vương lo lắng hỏi.
Chuyện liên quan đến sinh tử, vị đại lão tung hoành thế giới ngầm Giang Châu này cũng không cách nào bình tĩnh.
Khương Tường gật gật đầu, nói: "Quả thật có một phương pháp có thể giúp Ngài thanh trừ cổ độc trong cơ thể, chỉ tiếc, phương pháp kia tôi không biết.”
"Nếu cậu không biết, vậy thì mau học đi!" Triệu Vân nói.
Khương Tường cười khổ nói: "Nếu trong thời gian ngắn có thể học được, vậy tôi nhất định sẽ học ngay.”
"Tiểu Khương, cậu nói phương pháp này, người khác có thể học được không?"
Long Vương thầm nghĩ, nếu như người khác học được, vậy hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào, triệu tập nhân tài học tập, chỉ cần có thể cứu mạng mình, mặc kệ trả giá gì cũng đáng giá.
"Chỉ sợ người khác cũng không học được." Khương Tường nói: "Ngàn năm qua, chỉ có rất ít người nắm giữ.”
"Cậu nói bí ẩn như vậy, phương pháp này cuối cùng là gì? Tôi không tin, không ai có thể học được?” Triệu Vân nghi ngờ Khương Tường.
"Đúng vậy, rốt cuộc là phương pháp gì? Nói đi cho tôi nghe. "Long Vương cũng cảm thấy Khương Tường nói có chút khoa trương.
"Ngài đã bao giờ nghe nói về Khai Thiên Nhãn chưa?"
Khương Tường hỏi.
Nhất thời, thân thể Long Vương chấn động.
"Tôi nghe nói qua Khai Thiên Nhãn, đó là một loại bí thuật rất cao thâm, nghe nói, chỉ có cao tăng đắc đạo cùng cao nhân ẩn thế mới có thể nắm giữ." Long Vương hỏi: "Điều này có liên quan gì đến việc chữa trị độc của tôi không?" ”
"Không chỉ có quan hệ, mà còn có quan hệ rất lớn." Khương Tường giải thích: "Âm Dương Xà Cổ ẩn nấp trong máu, cực khó phát hiện, nếu như mở Thiên Nhãn ra, có thể dễ dàng tìm được cổ trùng. Long Vương, Ngài có biết ai nắm giữ môn bí thuật này không? ”
Long Vương nói: "Loại bí thuật này, không phải người bình thường có thể nắm giữ, phóng tầm mắt ra thiên hạ, nếu thật sự có ai có thể nắm giữ, chỉ sợ chỉ có ba người kia. ”
"Ba người nào?"
"Chưởng giáo của núi Võ Đang và núi Long Hổ, cùng với phật sống của Thiên Cung Tây Tạng."
"Long Vương, nghe tôi khuyên một câu, nhanh chóng tìm được bọn họ, có lẽ bọn họ có thể cứu tính mạng của Ngài." Khương Tường nói.
“Chưởng giáo núi Võ Đang và Chưởng giáo núi Long Hổ, vì tranh giành người đệ nhất của long bảng, mười năm trước, đã bế sinh tử quan. Về phần Phật sống của Thiên Cung Tây Tạng, nghe nói một năm trước đi bộ tiến vào trong đại mạc, tìm kiếm chân lý Phật gia, đến nay vẫn chưa có tin tức, sống hay chết cũng không biết.” Long Vương ngẩng đầu nhìn bầu trời, tuyệt vọng thở dài: "Xem ra, là ông trời muốn diệt tôi!”
Triệu Vân lập tức nói: "Long vương, bây giờ tôi dẫn ngài đi đại mạc, tìm kiếm Phật sống. ”
"Không cần uổng phí khí lực." Long Vương nói: "Không biết có thể tìm được Phật sống hay không, cho dù tìm được, Phật sống có mở Thiên Nhãn hay không cũng không biết, cho dù thật sự mở ra Thiên Nhãn, một nhân vật nhỏ bé như tôi, sợ là không có tư cách để cho Phật sống ra tôiy. ”
Đừng nhìn long vương uy chấn một phương, là vương giả của thế giới ngầm Giang Châu, nhưng trong mắt những người phật sống và chưởng giáo núi Võ Đang, Long Vương chỉ là nhân vật nhỏ không lên được mặt bàn mà thôi.
"Nhưng mà..." Triệu Vân còn muốn nói chuyện, bị Long Vương giơ tôiy lên cắt đứt.
“Người tôi thường nói, sinh tử có mệnh phú quý tại thiên, nếu không có cách vậy thì nghe thiên mệnh đi!” Long Vương nói.
Trên mặt Triệu Vân xuất hiện bi kịch.
Lúc này, Long Vương lại hòa ái nói với Khương Tường: "Tiểu Khương, cảm ơn cậu hôm nay đến khám bệnh cho tôi.”
" Ngài đừng khách khí, tôi cũng không giúp được ngài."
Long Vương cười ha ha nói: "Tôi vừa mới nói, sinh tử có mệnh phú quý tại thiên, đây chính là mạng của tôi. Nhưng tôi vẫn muốn khen ngợi cậu.”
Khương Tường nghi hoặc nhìn Long Vương.
Long Vương nói: "Những năm gần đây, tôi đi khắp danh y, bọn họ đều không thể nhìn ra tôi trúng cổ độc, mà ngươi liếc mắt một cái liền nhìn ra, theo tôi thấy, y thuật của ngươi so với những hạng người nổi tiếng câu danh cao minh hơn nhiều, cố them vài năm tôi tin tưởng tương lai cậu tất thành danh y, không, là một thần y!”
"Tôi nhất định sẽ cố gắng."
"Khương Tường, cậu có chuyện gì cần tôi giúp đỡ không?" Long Vương nói tiếp: "Mặc dù tôi là người sắp chết, nhưng ở giang châu này, vẫn có chút quyền nói chuyện.”
Khương Tường thiếu chút nữa mở miệng.
Hắn muốn thỉnh Long Vương hỗ trợ giải quyết công việc, tốt nhất còn có thể giải quyết Quách Thiếu Thông, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy có chút không thích hợp.
Dù sao, mệnh Long Vương không còn lâu.
Đối với một người sắp chết đưa ra yêu cầu, thật sự là có chút thất đức.
Nghĩ tới đây, Khương Tường nói: "Cảm ơn ý tốt của Ngài, trong lòng tôi, chỉ mong bệnh tình của ngài có thể có chuyển biến tốt đẹp, không có gì khác. ”
"Tôi biết cậu sẽ nói như vậy." Sắc mặt Long Vương trở nên nghiêm nghị, quát: "Triệu Vân nghe lệnh!”
“Triệu Vân ở đây!”
Triệu Vân khom người ôm quyền.
Long Vương nói: "Sau khi tôi chết, cậu nhất định phải chiếu cố Khương Tường nhiều hơn. Khương Tường có chuyện cần giúp, chỉ cần không vi phạm đạo nghĩa giang hồ, một mực đáp ứng. Nhớ không?”
"Nhớ kỹ."
"Rất tốt." Long Vương lại nói với Khương Tường: "Con người tôi từ trước đến nay không thích thiếu nhân tình. Hôm qua cháu trai tôi rơi xuống nước, là cậu cứu nó, hôm nay lại giúp tôi khám bệnh, phần nhân tình này chỉ sợ tôi không có cơ hội trả, chỉ có thể nhờ Triệu Vân. Khương Tường, sau này gặp phải phiền toái, có thể tìm Triệu Vân.”
"Long Vương, ngài quá khách khí, tôi cũng không giúp gì được cho ngài, ngài như vậy làm cho trong lòng tôi rất áy náy."
"Những chuyện nhỏ nhặt này không cần để ở trong lòng, hy vọng tương lai cậu trở thành một thần y, phổ độ chúng sinh." Long Vương vỗ vỗ bả vai Khương Tường, dặn dò Triệu Vân: "Tiễn khách!”
"Bác sĩ Khươn, mời."
" Ngài bảo trọng."
Khương Tường nói với Long Vương một câu, xoay người rời đi.
Sau khi đi vài bước, đột nhiên Khương Tường quay người lại.