"Nếu đã thế thì bây giờ ông lập tức chuyển Khương Tường thành bác sĩ chính thức đi, tốc độ phải nhanh." Lý cục trưởng ra lệnh.
"Vâng!" Quách Đại Nộ lên tiếng rồi bước nhanh rời khỏi phòng bệnh.
Sau đó Khương Tường nói chuyện phiếm với Lý lão và Lý cục trưởng nửa giờ, tiếp theo mới cùng Bạch Băng rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.
Trở lại ngoại khoa, một y tá chạy tới và đưa một bó hoa hồng tươi đẹp cho Bạch Băng, nói: "Bạch chủ nhiệm, có người bảo tôi tặng hoa cho cô."
"Người nào tặng vậy?" Bạch Băng hỏi.
"Lúc ấy đang bận nên tôi không để ý lắm." Y tá nói.
Bạch Băng nhận lấy hoa hồng, khi nhìn thấy tấm thẻ được đặt giữa bó hoa thì cô mở ra xem, sau đó sắc mặt Bạch Băng lập tức trắng bệch đi.
"Bạch chủ nhiệm, cô làm sao vậy?"
Khương Tường thấy vẻ mặt Bạch Băng không thích hợp thì vội vàng hỏi, đồng thời ánh mắt cũng nhìn lướt nhanh qua tấm thẻ.
Chỉ thấy trên thẻ có viết một hàng chữ: "Bảy giờ tối nay, Thủy Tinh Cung, không gặp không về!"
Phía dưới cùng còn có một chữ ký:
Tiêu Thanh Đế!
Ba chữ viết như rồng bay phượng múa, sự tùy tiện trong câu chữ lộ rõ mồn một.
Khương Tường hơi hiếu kỳ vì sao Bạch Băng nhìn thấy tấm thẻ này lại mất kiểm soát như thế, không phải có liên quan đến cái tên trên thẻ đó chứ?
"Bạch chủ nhiệm, Tiêu Thanh Đế là ai?" Khương Tường hỏi.
"Không liên quan đến cậu." Bạch Băng nói xong thì bước nhanh vào văn phòng.
Khương Tường cũng chuẩn bị đi theo, không ngờ Bạch Băng đi vào phòng đã "Đùng" một tiếng khoá trái cửa và nhốt hắn ở bên ngoài.
"Bạch chủ nhiệm, Bạch chủ nhiệm..."
Khương Tường đứng ngoài cửa gọi vài tiếng mà Bạch Băng vẫn không để ý đến hắn, hắn đành quay người đi đến phòng chăm sóc đặc biệt để tìm Lâm Tinh Xảo.
Hắn vừa vào cửa liền thấy Lâm Tinh Xảo ngồi trên giường bệnh, cầm điện thoại cười "Khanh khách" yêu kiều, thân thể cô lắc lư theo tiếng cười, hai ‘Tâm hồn to bự’ trước ngực rung lắc mạnh, cứ như sẽ nhảy ra ngoài vào bất cứ lúc nào.
Khương Tường không chịu được hình ảnh này nên quay người muốn chuồn đi.
"Dừng lại!" Giọng của Lâm Tinh Xảo truyền tới từ sau lưng: "Đến cũng đến rồi, vì sao cậu còn muốn đi?"
Khương Tường đành xoay người và nói: "Chị Lâm, lần đầu tiên tôi thấy chị cười vui vẻ như vậy nên không đành lòng quấy rầy."
Lâm Tinh Xảo quyến rũ trừng một cái: "Nói thật đi!"
Khương Tường không nghĩ tới lời nói dối của mình bị Lâm Tinh Xảo liếc một cái đã nhìn thấu, lập tức nói: "Chị Lâm, tôi nói thật, chị đừng tức giận."
"Tôi không giận, cậu nói đi."
Khương Tường nhìn sang ngực Lâm Tinh Xảo, đỏ mặt nói: "Chị có thể chỉnh cổ áo lại không? Như vậy tôi chịu không nổi."
Lâm Tinh Xảo híp mắt lại, nhìn Khương Tường mà cười tít và hỏi: "Có thể nói cho tôi biết cậu chịu không nổi thế nào không? Là tâm lý hay là thân thể chịu không được?"
Vấn đề này thực sự quá xấu hổ, Khương Tường cũng không biết trả lời thế nào, vì thế sắc mặt càng đỏ.
"Cậu qua đây." Lâm Tinh Xảo ngoắc ngón tay với Khương Tường.
"Làm gì?" Khương Tường hỏi.
"Gọi cậu qua thì qua đi, bộ tôi ăn thịt cậu hay sao." Lâm Tinh Xảo có vẻ hơi bất mãn.
Khương Tường đi đến trước giường bệnh.
Lâm Tinh Xảo ngửa đầu, nói: "Sửa cổ áo lại giúp tôi xem nào."
"A!" Khương Tường hơi kinh ngạc, cúi đầu nhìn thoáng qua rồi đỏ mặt nói: "Chị Lâm, như vậy không tốt lắm, tôi và chị..."
"Cậu có phải đàn ông không? Nhanh lên!" Không đợi Khương Tường nói hết lời, Lâm Tinh Xảo đã không kiên nhẫn thúc giục.
"Nhưng mà... Cái này. . . Chị Lâm, tôi xin chị đừng làm khó dễ tôi nữa mà."