Đây là lần đầu tiên Khương Tường có được văn phòng riêng của mình, mặc dù chỉ có mười mét vuông nho nhỏ, nhưng hắn đã rất thỏa mãn.
Bởi vì đây chính là bước đầu tiên để hắn trở thành một bác sĩ vĩ đại!
Hắn dọn dẹp bàn, bật máy tính lên và thay áo blouse trắng...
Sau khi chuẩn bị xong một loạt công việc, Khương Tường bắt đầu gọi tên bệnh nhân vào khám bệnh.
Nhưng vào lúc này, Trương Lỵ Lỵ hùng hùng hổ hổ vọt vào từ bên ngoài, trên mặt tràn đầy phẫn nộ trừng mắt nhìn Khương Tường mà chất vấn: "Vì sao người chuyển thành bác si chính thức là anh? Dựa vào cái gì!"
"Tất nhiên là dựa vào thực lực của Tôi."
"Anh nói khùng điên cái gì? Thời buổi này thực lực là cái rắm gì! Nói đi, rốt cuộc anh dùng thủ đoạn hèn hạ gì mới khiến Quách phó viện trưởng đồng ý chuyển chính thức cho anh?"
“Tôi vừa nói rồi, tôi dựa vào vào thực lực để lấy được vị trí này." Khương Tường không muốn nói nhảm với Trương Lỵ Lỵ nên trực tiếp ra lệnh đuổi khách: "Nếu cô không còn việc gì thì mời đi ra, tôi phải khám cho bệnh nhân."
"Anh đuổi tôi?" Trương Lỵ Lỵ lập tức xù lông, chỉ vào Khương Tường mà quát: "Vị trí này vốn phải là của tôi, là của tôi, anh có biết không!"
"Nếu như không phải tại anh chặn ngang một chân thì tôi đã được chuyển chính thức rồi."
"Anh có biết để chuyển làm bác sĩ chính thức, tôi đã phải bỏ ra những gì không?"
"Biết." Khương Tường nói: "Vì chuyển chính thức, cô đã lên giường với Quách Thiếu Thông."
"Không sai, tôi lên giường với Quách Thiếu Thông còn không phải tại anh sao." Trương Lỵ Lỵ nói: "Nếu anh có quyền thế hoặc là cha anh là phó viện trưởng thì tôi có cần ngủ với người khác như vậy không?"
Khương Tường sững sờ nhìn Trương Lỵ Lỵ.
Người phụ nữ này đổi mới nhận thức của hắn hết lần này đến lần khác, ngủ với người khác mà còn ăn nói hùng hồn như vậy, thật là không thể nói lý.
"Được rồi Trương Lỵ Lỵ, giữa chúng ta sớm đã không còn quan hệ gì, mời cô ra ngoài."
"Anh dám đuổi tôi! Một thằng con hoang như anh dựa vào cái gì mà đuổi tôi! Dựa vào cái gì!" Trương Lỵ Lỵ quát lên.
Trước kia Khương Tường luôn thấp hèn, không dám nói nặng lấy một câu với Trương Lỵ Lỵ, nhưng từ khi chia tay Khương Tường không còn niềm nở lần nào nữa, hiện tại còn đuổi cô ta ra ngoài, thật là tức điên mà.
"Vì nơi này là phòng của tôi! Lý do này đủ chưa?" Khương Tường cũng bị Trương Lỵ Lỵ làm tức giận nên lạnh giọng đáp lại.
"Cũng chỉ là chuyển chính thức thôi, anh đắc ý cái gì! Khương Tường, tôi thật không ngờ anh dám đoạt luôn cả vị trí của tôi, thật là buồn nôn!"
"Đầu tiên, vị trí này không phải của ai cả, ai cũng phải dùng thực lực cạnh tranh, cô không giành được do không có bản lĩnh. Tiếp theo, bàn về buồn nôn thì tôi hơn được cô à? Vì được chuyển thành chính thức mà không tiếc bán thân thể mình, buồn nôn đến cùng cực."
"Anh..."
"Còn nữa, về sau cút được bao xa thì cút dùm, đừng thể hiện giá trị tồn tại trước mặt tôi, nếu không cẩn thận tôi quất cô đấy."
"Anh... Anh... Anh..." Trương Lỵ Lỵ tức giận đến toàn thân run rẩy.
"Cút!"
Khương Tường bỗng đập bàn một cái.
Oanh!
Trương Lỵ Lỵ bị dáng vẻ của hắn dọa lui ra sau mấy bước, sau đó hung hăng nói: "Anh dám ức hiếp tôi, anh chờ đi, chờ Thiếu Thông trở về thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh."
Nói xong, cô ta bước nhanh chạy ra ngoài.
"Chờ Quách Thiếu Thông trở về? Hừ, kiếp sau đi!"
Tâm tình tốt đẹp của Khương Tường bị Trương Lỵ Lỵ phá hư không còn chút nào, hắn điều chỉnh hồi lâu mới bắt đầu gọi tên khám bệnh rồi bận rộn đến giữa trưa.
Nhân lúc ăn cơm, Khương Tường đi tìm Lâm Tinh Xảo, trước đó hắn đã hứa là ngày nào cũng sẽ đi thăm cô.