Mục lục
Cực phẩm đại thiếu - Lâm Thiên - Thanh Mai (fill)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay sau đó, một người phụ nữ trang điểm đậm, gương mặt âm trầm bước nhanh tới.

Câu nói vừa rồi, đúng là do người phụ nữ trang điểm đậm này nói. Lâm Thiên nghe cô ta nói vậy, gương mặt càng trở nên lạnh lùng hơn. “Ngay cả mạng của chúng tôi cũng không đền nổi sao? Ha ha, vậy xin hỏi bộ quần áo này giá bao nhiêu?”

Lâm Thiên nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trang điểm đậm này, cười mỉa nói.

Các bộ quần áo khác ở trong cửa hàng đều có giá phía trên, nhưng chỉ có chiếc váy được trưng bày riêng này, Lâm Thiên không nhìn thấy giá. “Muốn biết bao nhiêu tiền sao? Nói ra sẽ dọa sợ hai người đấy, chiếc váy này có giá sáu trăm năm mươi tám triệu!” Người phụ nữ trang điểm đậm kiêu ngạo nói. “Cho nên, cô cảm thấy tính mạng của hai chúng tôi, không giá trị bằng sáu trăm năm mươi tám triệu sao?” Lâm Thiên cười khẩy nói. “Đương nhiên, hai mệnh tiện mà thôi, đáng sáu trăm năm mươi tám triệu sao?” Người phụ nữ trang điểm đậm khinh thường nói. “Cô nói cái gì?”

Như Tuyết vô cùng tức giận, xem thường người khác như vậy, cho dù tính tình tốt tới mấy, Như Tuyết đều nghe không nổi nữa. “Nói hai người đấy! Hừ. Không cầm lấy gương mà soi xem mình là cái thá gì, mà chạy tới đây mua quần áo, hai người mua nổi sao? Đúng là không biết tự lượng sức mình. Người phụ nữ trang điểm đậm cười mỉa. “Cô... Như Tuyết tức tới mức gương mặt đỏ bừng lên.

Con người đều có tôn nghiêm, bị người ta châm chọc như vậy, xem thường như vậy, tất nhiên là Như Tuyết sẽ tức giận. “Như Tuyết, để tôi.”


Lâm Thiên kéo Như Tuyết ra sau lưng mình, sau đó nhìn người phụ nữ trang điểm đậm kia. “Tôi cho cô một cơ hội, xin lỗi cô ấy, sau đó ngoan ngoãn lấy chiếc váy này cho cô ấy mặc thử, tôi có thể suy nghĩ tới việc tha thứ cho cô.” Lâm Thiên híp mắt nói. “Ha ha, tôi xin lỗi sao? Tên nhóc nghèo cậu đúng là buồn cười, người nghèo như cậu còn muốn lấy lại mặt mũi cho bạn gái à? Cậu có bản lĩnh đó không?” Người phụ nữ trang điểm đậm nở nụ cười.

Ngay sau đó, người phụ nữ trang điểm đậm lại kiêu ngạo nói: “Nhóc con, tôi nói cho cậu biết, lập tức dẫn theo bạn gái của cậu cút ra khỏi đây, loại người như hai người không xứng tới đây mua đồ. Nếu không cút, tôi chỉ có thể gọi người tới đuổi hai người ra rồi.” “Xem ra cô không quý trọng cơ hội tôi cho, gọi quản lý của các cô ra đây." Lâm Thiên híp mắt nói. “Thật ngại quá, tôi là quản lý của cửa hàng này. Người phụ nữ trang điểm đậm đắc ý nói, “Vậy thì gọi chủ của các cô tới đây” Lâm Thiên lạnh giọng nói. “Cậu bảo tôi gọi thì tôi phải gọi sao? Cậu nói xem cậu dựa vào cái gì? Cậu cảm thấy mình có tư cách này sao?” Người phụ nữ trang điểm đậm khinh thường nói "Dựa vào nơi này là quảng trường Tỉnh Xuyên, mà tôi là chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở Bảo Thạnh? Đủ chưa?” Lâm Thiên nheo mắt nói. “Cái gì? Cậu nói cậu là chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên sao? Phụt!” Người phụ nữ trang điểm đậm kia nghe xong lời Lâm Thiên nói, lập tức cười rộ lên. “Này này này, mọi người mau nhìn tên nhóc này xem, nói cậu ta là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên. Người phụ nữ trang điểm đậm lớn tiếng nói.

Người phụ nữ trang điểm đậm mới nói xong, đám nhân viên bán hàng khác vội vàng chạy tới. “Chị Lương chị Lương, ai nói mình là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên cơ?” Bốn nhân viên bán hàng chạy tới, đều tò mò hỏi. “Là tên nhóc này” Người phụ nữ trang điểm đậm cười nhạo chỉ Lâm Thiên.


Bốn nhân viên bán hàng này đánh giá Lâm Thiên một cái, sau đó đều che miệng cười rộ lên. “Đúng là quá buồn cười, với bộ dạng này của cậu ta, còn dám giả mạo chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên?" “Phụt, nhóc con, trước khi giả mạo, làm phiền cậu nên soi gương nhìn mình một cái đã

Mấy nhân viên bán hàng này, cô một câu tôi một lời châm chọc, trong đôi mắt tràn ngập khinh thường với Lâm

Thiên.

Ngay cả mấy khách hàng đang xem quần áo ở cách đó không xa, cũng nhìn về bên này rồi bật cười, xì xào bàn tán cười nhạo, đương nhiên cách ăn mặc của mấy khách hàng này, vừa nhìn là biết gia đình ở bậc trung.


Lâm Thiên nghe mấy lời chói tai này của bọn họ, bỗng nhiên trong mắt lóe lên lửa giận. “Được lắm! Chúc mừng mấy người đã thành công chọc giận tôi, tôi đảm bảo hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Tôi đảm bảo mấy người sẽ phải trả giá đắt. Lâm Thiên lạnh lùng nói. “Hậu quả rất nghiêm trọng sao? Ồ, chỉ dựa vào cậu sao? Hôm nay bà đây muốn nhìn xem, một tên nhà nghèo như cậu có thể khiến tôi trả giá đắt thế nào?” Người phụ nữ trang điểm đậm kiêu ngạo nói.

Ở trong mắt người phụ nữ trang điểm đậm, hai người nghèo như vậy có thể làm được trò trống gì? “Lâm Thiên, hay là... Hay là chúng ta đổi cửa hàng khác đi.” Như Tuyết kéo tay Lâm Thiên.

Tuy Như Tuyết cũng tức giận, nhưng với tính cách của Như Tuyết, đương nhiên là cô ấy không muốn Lâm Thiên vì cô ấy mà gặp phải phiền phức gì đó. “Không cần đổi, ở đây đi, hôm nay tôi nhất định sẽ khiến cô ta quỳ xuống nói xin lỗi, cầu xin tha thứ." Lâm Thiên híp mắt.
Dứt lời, Lâm Thiên lấy điện thoại ra, gọi đi.

Một lúc sau bên kia nghe máy. “Lưu Thân, tôi đang ở cửa hàng quần áo nữ ở khu C tầng ba quảng trường Tỉnh Xuyên, bảo tất cả giám đốc điều hành cấp cao của quảng trường Tỉnh Xuyên, trong vòng ba phút phải tới chỗ của tôi. Nói với bọn họ, bây giờ tôi rất tức giận. Không tới kịp thì tự gánh lấy hậu quả" Lâm Thiên lạnh lùng nói.

Sau khi nói xong câu đó, Lâm Thiên trực tiếp cúp điện thoại.

Hồ, còn giả mạo giống phết nhỉ, cho rằng lấy tên tổng giám đốc Lưu Thân ra, thì có thể dọa chúng tôi sao? Có thể khiến tôi sợ tới mức xin lỗi cậu à? Nằm mơ đi. Người phụ nữ trang điểm đậm cười khinh thường nói. “Đúng vậy, có hàng ngàn người biết tên tổng giám đốc là Lưu Thân, cậu nghĩ rằng làm vậy có thể dọa chúng tôi à? Đúng là khờ. Bốn nhân viên bán hàng ôm cánh tay phụ họa.
Vẻ mặt Lâm Thiên lạnh lùng không để ý tới bọn họ, hiện giờ Lâm Thiên không muốn khua mỗi múa mép với bọn họ. Đợi giám đốc điều hành cấp cao của quảng trường Tỉnh Xuyên tới, sẽ biết ngay thôi.

Lúc này, một người đàn ông trung niên đi tới, ông ta là một trong những khách hàng mua đồ ở cửa hàng này. "Mấy cô hơi quá đáng đấy. Người đàn ông trung niên vừa đi tới, lập tức quát đám nhân viên bán hàng. “Quý khách này, ông cần gì phải ra mặt vì một tên nhóc nhà nghèo?” Vẻ mặt người phụ nữ trang điểm đậm kia vô cùng khó hiểu, nhìn người đàn ông trung niên này.

Bởi vì người đàn ông trung niên này mặc không tồi lắm, vừa nhìn là biết người có tiền, cho nên thái độ của người phụ nữ trang điểm đậm đối với ông ta cũng khác. “Câm miệng!” Người đàn ông trung niên trừng mắt với người phụ nữ trang điểm đậm một cái.
Ngay sau đó người đàn ông trung niên quay đầu nhìn Lâm Thiên, nói: “Cậu nhóc, nghe tôi khuyên một câu, bỏ đi, thế này nhé, tôi vừa mua bộ quần áo này, cậu lấy đi cho bạn gái của cậu, hơn hai trăm tám mươi triệu, tôi vốn định mua cho con gái của tôi, kiểu dáng cũng khá được, thế nào?”

Người đàn ông trung niên vừa dứt lời, lập tức đưa túi đã đóng gói cẩn thận cho Lâm Thiên.

Lâm Thiên kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên: “Vì sao ông lại giúp tôi?”

Nói thật, hành động của người đàn ông trung niên này, khiến Lâm Thiên hơi kinh ngạc. “Bởi vì tôi cũng từng là người nghèo, lúc tôi nghèo khó cũng từng bị xem thường và cười nhạo không ít lần, cho nên tôi nhìn hành động của bọn họ đối với cậu, liền cảm động lây” Người đàn ông trung niên nói.



Lâm Thiên giật mình gật đầu. “Cầm lấy đi.” Người đàn ông trung niên cầm túi quần áo, đưa cho Lâm Thiên lần hai. “Không cần, tôi không chuẩn bị định đi như vậy, ông yên tâm đi, đảm chó xem thường người khác này, hôm nay tôi sẽ giáo huấn bọn họ. Lâm Thiên cười nói. “Cậu cần gì phải thế? Haizz. Người đàn ông trung niên không nhịn được lắc đầu.
Tuy người đàn ông trung niên sẽ không khinh thường người nghèo, nhưng ông ta không cho rằng Lâm Thiên là chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh. “Vị quý khách này, ông cũng thấy rồi đấy, tên nhóc này vốn không cảm kích, ông nói giúp cậu ta chỉ lãng phí nước bọt thôi.” Người phụ nữ trang điểm đậm cười nói. "Rầm!”

Đúng lúc này, cửa thủy tinh bị đẩy mạnh ra.

Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu lam, dẫn theo mười mấy bảo vệ đi vào. “Đây... Đây không phải là tổng giám đốc Lưu sao?

Ngọn gió nào thổi ông tới vậy?”

Người phụ nữ trang điểm đậm nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục màu lam này, thì vội vàng tươi cười đi tới nghênh đón.

Người đàn ông mặc âu phục màu lam này, là giám đốc phụ trách an ninh và an toàn của quảng trường Tỉnh Xuyên, đương nhiên là người phụ nữ trang điểm đậm quen.
Đối với người phụ nữ trang điểm đậm mà nói, giảm đốc phụ trách an ninh và an toàn là nhân vật lớn, là người bọn họ không thể đắc tội.

Người đàn ông trung niên mặc âu phục màu lam làm như không thấy người phụ nữ trang điểm đậm, trực tiếp đẩy cô ta ra, sau đó đi tới trước mặt Lâm Thiên. “Chủ tịch Lâm! Tôi là Lưu Quang Dũng giám đốc phụ trách an ninh và an toàn!”


Người đàn ông trung niên vội vàng cúi người chào Lâm Thiên, giọng nói vang dội thái độ vô cùng cung kính. “Chào chủ tịch Lâm.


Hơn mười bảo vệ ở phía sau cùng cúi người chào âm thanh vang vọng trong cửa hàng. “Cái gì?”


Người phụ nữ trang điểm đậm và bốn nhân viên bản hàng nhìn thấy một màn như vậy, bọn họ đều bị dọa sợ trợn to mắt, gương mặt lập tức biến thành xanh xám.


Người đàn ông trung niên bên cạnh, cũng có vẻ kinh ngạc. Ngay cả Như Tuyết đều đã che miệng nhỏ, vẻ mặt giật mình, sao bọn họ lại gọi Lâm Thiên là chủ tịch?


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK