Mục lục
Cực phẩm đại thiếu - Lâm Thiên - Thanh Mai (fill)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mới đến không lâu.” Lâm Thiên đáp.

Vương Minh Tuấn đứng bên cạnh, khi nhìn thấy Lý Tông Đế chào hỏi Lâm Thiên và gọi chủ tịch Lâm, sắc mặt cậu ta đột ngột thay đổi, cả người chao đảo.

Có nhầm lẫn không vậy, Tổng Giám đốc Lý Tông Đế gọi anh ta là chủ tịch Lâm?

Mặc dù trước đó, Vương Minh Tuấn không tin Lâm Thiên là chủ tịch.

Nhưng khi nhìn thấy Lý Tông Đế gọi Lâm Thiên là chủ tịch Lâm, trái tim cậu ta trong phút chốc như rơi xuống vực sâu!

Cho dù không tin, thì bây giờ cũng phải tin.

“Chú Lý, chú biết Vương Minh Tuấn chứ?” Lâm Thiên chỉ tay vào Vương Minh Tuấn.

“Có chút ấn tượng, hình như là con trai giám đốc bộ phận nhân sự, là sinh viên suất sắc tốt nghiệp Trường đại học danh tiếng. Ông ấy tự tiến cử con trai mình vào công ty.” Lý Tông Đế nói.

“Chú có biết cậu ta vừa làm gì trong thang máy không?” Lâm Thiên lạnh lùng nói.

“Ố? Có chuyện gì vậy?” Lý Tông Đế hỏi.

Lý Tông Đế là người có nhiều kinh nghiệm trên thương trường, ông chỉ cần nhìn cũng đoán được, chắc chắn Vương Minh Tuấn đã đắc tội đế Lâm Thiên.

“Cậu ta đυ.ng độ với cháu chỉ là chuyện nhỏ, điều khiến cháu tức giận nhất là cậu ta ỷ mình là chủ quản, giở trò sàm sỡ trêu ghẹo mấy nhân viên nữ, cháu không thể ngờ được, Tập đoàn Tỉnh Xuyên lại có thể xảy ra những chuyện như vậy!” Lâm Thiên giận dữ nói.

Sự việc này khiến Lâm Thiên thực sự tức giận.


“Cái gì? Sao lại có những chuyện như vậy?” Lý Tông Đế cũng vô cùng sửng sốt.

“Sa thải cậu ta và cả ba cậu ta nữa, đồng thời thông báo cho toàn thể công ty biết!” Lâm Thiên lạnh lùng nói.

“Rõ, thưa chủ tịch.” Lý Tông Đế gật đầu.

“Chủ tịch Lâm, xin hãy cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ sửa sai.” Vương Minh Tuấn chạy tới, ôm lấy chân Lâm Thiên van xin.

Vương Minh Tuấn biết, ba cậu ta đã phải lăn lội nhiều năm trước khi leo lên vị trí Giám đốc nhân sự Tỉnh Xuyên, bây giờ nếu cả ba cậu ta cũng bị sa thải, có lẽ ba cậu ta sẽ gϊếŧ cậu ta mất......

“Biến đi!”

Lâm Thiên đá cậu ta ra, đối với loại cặn bã như vậy, Lâm Thiên làm sao có thể cho cơ hội được?

Thân phận hiện tại của Lâm Thiên là gì? Tu sĩ đấy.


Lực chân rất mạnh, một cước đá văng Vương Nhất ra khỏi thang máy, cậu ta nằm lăn dưới đất ôm bụng, đau đớn rống lên.

Lâm Thiên nhìn Lý Tông Đế, tiếp tục nói:

“Chú Lý, sau này chúng ta phải quản lý nghiêm ngặt, đặc biệt là tầng lớp quản lý của công ty, tố chất nhân phẩm kém, cho dù năng lực học vị cao đến đâu mà tố chất nhân phẩm kém đều phải sa thải cho cháu! Cháu không cho phép chuyện này tiếp tục tiếp diễn ở Tập đoàn Tỉnh Xuyên.”

“Rõ, thưa chủ tịch. Tôi sẽ xét duyệt nghiêm ngặt.” Lý Tông Đế gật đầu đáp.

Lâm Thiên lại nhìn sang bốn cô gái bộ phận kinh doanh.

“Không sao, các cô không cần lo lắng, công lý có thể chậm một chút nhưng chắc chắn sẽ được xử lý!” Lâm Thiên nghiêm túc nói.

“Cảm ơn chủ tịch Lâm! Cảm ơn chủ tịch Lâm!” Cô gái cảm ơn rối rít.

Cô gái biết nếu hôm nay không gặp được Lâm Thiên, nếu không nhờ Lâm Thiên giúp đỡ, cô sẽ không thể tự mình giải quyết được chuyện này.



“Sau này, ở công ty nếu có gặp vấn đề gì hay thấy ai đàn áp nhân viên, có thể báo cáo với tôi.” Lâm Thiên nói.

“Vâng, thưa chủ tịch.” Bốn cô gái lần lượt gật đầu.

Sau khi nghe xong, Lâm Thiên liền quay người rời đi.
“Woa, chủ tịch Lâm ngầu quá!”

“Đúng vậy, mẫu người đàn ông như vậy thật sự rất có sức hấp dẫn!”

Bốn cô gái nhìn theo bóng lưng Lâm Thiên, với vẻ mặt mê mẩn.

……

Sau khi rời khỏi tòa nhà Tỉnh Xuyên, Lâm Thiên lái chiếc xe Spyder 918 đến trung tâm mua sắm, nhưng không tìm được món quà ưng ý.

Những món đồ đơn giản như trang sức, nước hoa...... Lâm Thiên nghĩ quá tầm thường, với tài lực của Nhà họ Triệu, Triệu Linh cũng không thiếu những thứ này, Lâm Thiên đương nhiên muốn tặng một thứ đặt biệt.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Lâm Thiên đến một của hàng đồ handmade ở chợ nông sản và tự tay làm một món quà nhỏ cho Triệu Linh.

Món quà nhỏ tuy không có giá trị bao nhiêu, nhưng nó do chính tay Lâm Thiên làm, nó thể hiện tấm lòng của Lâm Thiên.

Triệu Linh cũng không thiếu những món đồ đắt tiền kia.
Sau khi rời khỏi cửa hàng, Lâm Thiên cảm thấy hơi khát nên chạy đến một siêu thị nhỏ gần đấy mua một chai nước.

Lúc này, một công nhân xây dựng đội mũ kỹ sư, mồ hôi nhễ nhại bước vào, mua một chai nước suối lớn giá mười nghìn đồng.

Quần áo người công nhân này lấm lem bùn đất, tay chân đều rất bẩn, điều khiến Lâm Thiên ngạc nhiên và khó hiểu là ông ta đi chân trần.

Nhìn dáng vẻ rất khát nước của chú ấy, Lâm Thiên nhường cho chú ấy mua trước, chú ấy cảm ơn Lâm Thiên.

Sau khi người công nhân mua xong. Lâm Thiên trả tiền rồi đi ra ngoài.

Sau khi ra khỏi cửa hàng, Lâm Thiên nhìn thấy người công nhân đang đi giày, giày chú ấy dính đầy bùn đất.

Lúc này, cuối cùng câu hỏi của Lâm Thiên cũng có câu trả lời.

Lâm Thiên có thể biết được mục đích cởi giày của người công nhân này rất đơn giản, chú ấy không muốn làm bẩn sàn nhà sạch sẽ của cửa hàng.
Mặc dù chỉ là một chi tiết nỏ nhưng đã chạm đến trái tim Lâm Thiên, khiến Lâm Thiên vô cùng xúc động!

Đôi khi, tư cách đạo đức con người không phân biệt cao thấp!

“Chú ơi, chú làm việc ở đâu?” Lâm Thiên tiến lại hỏi.

“Ở ngay phía đối diện, công trường Hoàng Phúc Trường Minh, công trình của Tập đoàn Tỉnh Xuyên.” Chú công nhân chỉ tay về phía đối diện.

“Vậy sao? Chú có hài lòng về chế độ đãi ngộ của Tập đoàn Tỉnh Xuyên không?” Lâm Thiên hỏi.

Nghe đến đây, người công nhân chợt mỉm cười.

“Rất hài lòng, trước đây tôi đã từng làm ở rất nhiều công trường, và thường xuyên bị nợ lương, nhưng ở Tỉnh Xuyên chưa bao giờ bị nợ lương. Hơn nữa còn có thể giúp công nhân ứng lương, mức lương cũng cao hơn nhiều so với những nơi khác.” Chú công nhân trả lời bằng giọng địa phương.
Chú công nhân mỉm cười, nói tiếp: “Nếu như một ngày nào đó, tôi có thể gặp được chủ tịch của Tập đoàn Tỉnh Xuyên, tôi chắc chắn phải cảm ơn cậu ta, cảm ơn công ty đã có chế độ đối ngộ cho người lao động tốt như vậy.”

Nghe vậy, Lâm Thiên bất chợt cảm thấy ấm lòng.



Điều này nghe còn vui hơn gấp nhiều lần so với những lời nịnh bợ tâng bốc của đám người quản lý của công ty.

“Tôi tin rằng cậu ta sẽ nghe được những điều này.” Lâm Thiên cười.

Ngập ngừng một chút, Lâm Thiên nói tiếp: “Đúng rồi, tôi muốn mua nhà ở Hoàng Phúc Trường Minh, chú đang làm ở đấy, có thể đưa tôi đi xem được không?”

“Không thành vấn đề, đi theo tôi!”
Chú công nhân xây dựng đứng dậy.

Vừa đi theo, Lâm Thiên vừa rút điện thoại ra gửi một vài tin nhắn.

Chú công nhân xây dựng dùng bàn tay chai sần, đen sạm và nứt nẻ vặn nắp chai rồi uống cạn chai nước.

Sau khi uống xong, chú nói: “Cậu bạn trẻ, chúng tôi là công nhân xây dựng, người ngợm lấm lem, cậu đừng chê cười.”

“Không sao, các chú đều là vì xây dựng thành phố mà.” Lâm Thiên khẽ cười.

“Cậu bạn trẻ, bây giờ không còn nhiều người như cậu, bình thường chúng tôi ra ngoài đều bị mọi người ghét bỏ, coi thường, đi ăn cơm ở tiệm còn có chỗ không cho chúng tôi vào, họ chê chúng tôi bẩn, nhưng tôi cũng có thể hiểu được, chúng tôi quả thực rất bẩn.” Chú công nhân nói.

Lâm Thiên lắc đầu: “Không! Chú còn sạch sẽ hơn rất nhiều người!”

Sau đó, Lâm Thiên vừa đi vừa trò chuyện với chú công nhân về hoàn cảnh gia đình.
Ba mẹ chú mất sớm, chú lấy vợ khi còn trẻ ỏ một làng nhỏ. Để thoát khỏi cảnh nghèo đói, để có một cuộc sống tốt hơn, chú lên Kim Đô làm việc, cả năm không về nhà, kết quả vợ ở nhà nɠɵạı ŧìиɧ, đi theo người đàn ông khác, bỏ lại con trai ở nhà một mình.

Chú một mình gà trống nuôi con, con trai chú hiện tại đã mười bảy, mười tám tuổi, rất không nghe lời, chưa học hết cấp ba đã nghỉ học, ngày nào cũng lêu lổng bên ngoài, và chú không thể quản được.

Chú công nhân thở dài, chú quê mùa thô kệch, không giỏi việc giáo dục con cái, công với việc con không có mẹ, nên mới ra nông nỗi này.

Lâm Thiên không khỏi bùi ngùi xúc động khi nghe chú kể về những trải nghiệm của mình.

Tại sao những người tốt lại sống cuộc sống khó khăn, vất vả như vậy?

Chẳng mấy chốc, chú công nhân đã dẫn Lâm Thiên đến công trường Hoàng Phúc Trường Minh.
Tại cổng công trường.

Tổng phụ trách công trường cùng toàn thể cán bộ quản lý công trường đứng thành hàng ngang ngay ngắn trước cổng.

“Ý, sao quản lý lại tập trung ở cổng?” Chú công nhân tỏ vẻ khó hiều.

Lúc này, Tổng phụ trách công trường cùng nhóm quả lý chạy vội tới trước mặt Lâm Thiên.

“Hoan nghênh chủ tịch Lâm đến giám sát công trường!”

Tổng phụ trách công trường cùng nhóm quản lý phía sau đều cúi đầu chào Lâm Thiên và đồng thanh nói.

Nhìn thấy cảnh này, chú công nhân vô cùng sửng sốt.


“Giám đốc…… Chuyện này là như thế nào?” Chú công nhân nhìn Tổng phụ trách.


“Đặng Huy, đây là ông chủ của Tập đoàn Tỉnh Xuyên, chủ tịch Lâm Thiên, chú còn không mau chào hỏi đi!” Tổng phụ trách công trường nói.


“Cái gì?” Chú công nhân vô cùng kinh ngạc.


Sau đó, vẫn vẻ mặt kinh ngạc đó nhìn Lâm Thiên.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK