Mục lục
Cực phẩm đại thiếu - Lâm Thiên - Thanh Mai (fill)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Tề Nguyên Hải lao tới trước mặt Lâm Thiên.

“Thưa thầy, không biết họ và tên của thầy là gì? Không ngờ ở Hà Nội lại có một cao thủ giấu mình như thầy!” Tề Nguyên Hải rất cao hứng.

“Tôi họ Lâm.” Lâm Thiên chắp tay sau lưng, ôn tồn đáp lời.

Hai chữ mà Lâm Thiên viết tuy không có vẻ gì nổi bật, nhưng khi Lâm Thiên viết ra đều dùng nội lực.

Nói cách khác, Lâm Thiên đã dùng nội lực để khắc nên hai chữ này, người bình thường có thể không thấy gì, nhưng một bậc thầy thư pháp như Tề Nguyên Hải chỉ nhìn thoáng qua thôi là thấy tuyệt diệu vô cùng!

Những người như ông ấy không chỉ đánh giá qua hình thức bên ngoài, mà còn cả ý vị sâu xa bên trong.

Sau khi Tề Nguyên Hải xem dòng chữ do Lâm Thiên viết, thậm chí ông ta còn cảm thấy ý thức của mình cũng có thể bị ảnh hưởng bởi hai chữ này.

Mặc dù ngoại hình của Lâm Thiên rất bình thường, nhưng lại tỏa ra một sức hút khiến cho Tề Nguyên Hải cảm thấy vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn vượt xa ông ta vô số lần!

“Thầy Lâm! Tề Nguyên Hải xin được gửi lời chào tới thầy! Lúc trước, tôi đã có lời xúc phạm, kính mong thầy Lâm rộng lòng tha thứ!" Tề Nguyên Hải cúi đầu vái lạy.

Mặc dù Tề Nguyên Hải tuổi tác đã cao, nhưng trong ngành của họ thì người tài sẽ được tôn kính, bản lĩnh ai cao thì người đó có vị thế cao.

"Ơ hay..."

Khi thấy Tề Nguyên Hải cúi đầu trước Lâm Thiên, ai nấy đều trố mắt kinh ngạc.


Trời ơi, thầy Tề Nguyên Hải thật sự đã cúi đầu trước thằng nhóc này sao?

Ngay cả Tần Thi cũng đang che miệng với vẻ mặt khó tin.

Về phần Kurokawa Koro và Hàn An Nguyệt, hai người họ đều trợn tròn mắt, không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Mọi người biết đấy, thầy Tề Nguyên Hải xưa nay vẫn là một người nóng tính và kiêu ngạo, ngay cả ông Tần cũng không mời được ông ấy, chỉ nhìn phong thái khi Tề Nguyên Hải bước vào lúc trước là đủ biết.

Nhưng giờ đây, ông ta lại cúi đầu vái lạy Lâm Thiên, khiến cho mọi người chịu một cú sốc tâm lý vô cùng lớn!

"Thầy Lâm, thầy có thể bán cho tôi tác phẩm “thần thánh” này của thầy được không, tôi biết rằng nói chuyện tiền nong với kiệt tác như thế này rất thô tục, nhưng chỉ cần thầy sẵn lòng bán cho tôi thì thầy có thể đưa ra bất cứ điều kiện gì cũng được!” Tề Nguyên Hải nhìn Lâm Thiên mong đợi.

“Xin lỗi, tác phẩm này của tôi là quà tặng, không phải để bán.” Lâm Thiên ung dung trả lời.


Ngay sau đó, Lâm Thiên cầm bức tranh chữ lên, đi tới chỗ Tần Thi.

Lúc này Tần Thi vẫn ngây người nhìn Lâm Thiên, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, khó tin.

“Tần Thi, tặng cho cô.” Lâm Thiên đưa cho Tần Thi.

Nghe được lời nói của Lâm Thiên, Tần Thi bỗng chốc hoàn hồn lại.

"Ừ, ờ..."

Tần Thi bối rồi nhận lấy bức tranh chữ.

Tề Nguyên Hải vội vàng chạy tới chỗ Tần Thi.

“Cô Tần Thi, cô có thể bán cho tôi “kiệt tác” này không? Tôi muốn lấy toàn bộ tác phẩm của mình, cộng thêm toàn bộ tiền tiết kiệm để đổi!” Tề Nguyên Hải kích động.



Đối với một bậc thầy tính tình lập dị như Tề Nguyên Hải, hễ bắt gặp một kiệt tác đáng kinh ngạc, thì dù phải trả giá nào ông ta cũng thấy đáng.

“Tôi xin lỗi, thầy Tề, nhưng tôi sẽ không chuyển nhượng hay đem bán bức tranh chữ này.” Tần Thi trả lời.

Đây là món quà mà Lâm Thiên tặng, đương nhiên cô sẽ không bán nó.
"Vậy là tôi và kiệt tác... vô duyên với nhau ư?"

Tề Nguyên Hải ngồi thụp xuống sàn, rồi bật khóc, đây là nỗi đau đớn khi một nghệ sĩ lập dị để lỡ mất kiệt tác thần thánh.

Đám đông thấy Tề Nguyên Hải gục xuống gào khóc thảm thiết, không khỏi thầm nuốt nước bọt, không ngờ thầy Tề Nguyên Hải cũng có lúc như vậy.

Khi ngoái lại nhìn Lâm Thiên, ánh mắt của mọi người đều trở nên kỳ quái.

Lâm Thiên chậm rãi bước tới trước mặt Kurokawa Koro và Hàn An Nguyệt.

"Ban nãy hai người đã cười nhạo tôi là đồ nhà quê, rằng tôi không hiểu nghệ thuật, và bức tranh chữ này là rác rưởi. Bây giờ có vẻ như hai người mới là đồ nhà quê nhỉ. Không biết thưởng thức một kiệt tác như thế mà cũng dám nói chuyện nghệ thuật? Thật nực cười.” Lâm Thiên chế nhạo.

Nghe xong, sắc mặt của Kurokawa Koro và Hàn An Nguyệt biến đổi đủ màu từ xanh lét, đến tím tái, rồi đỏ lựng, đến là xấu xí.
Hai người họ thật sự không nhìn ra được bức tranh chữ của Lâm Thiên có gì tuyệt diệu, trong mắt họ, quả thực bức tranh chữ đó không khác gì chữ người bình thường viết.

Tuy nhiên, thầy Tề Nguyên Hải đã gọi nó là một kiệt tác.

Mặc dù họ không thể hiểu được, nhưng họ biết rằng có thể khiến Tề Nguyên Hải phải cúi đầu vái lạy như thế.

Thậm chí Tề Nguyên Hải còn rất đau đớn vì không có được bức thư pháp này, điều đó đủ cho thấy bức thư pháp của Lâm Thiên thực sự rất tuyệt vời.

"Hàn An Nguyệt, có muốn bạn Lâm Thiên của tôi cũng viết cho cô một chữ làm kỷ niệm không? Là kiệt tác đấy nhé." Tần Thi cười nói.

Đối với Tần Thi, hết thảy những sự châm chọc mà cô ấy phải hứng chịu trước đó giờ đây đã được bù đắp lại hoàn toàn, cô ấy cũng thấy hả hê.
Hàn An Nguyệt nghe xong, mặt mày run lên, trông lại càng xấu xí tợn.

“Không… không cần.” Hàn An Nguyệt cố nặn ra một nụ cười, cô ta biết Tần Thi đang chế nhạo mình.

Lâm Thiên nhìn chằm chằm Kurokawa Koro, rồi nở nụ cười và nói tiếp:

“Kurokawa Koro, bất ngờ hơn còn ở phía sau, lần sau gặp lại tôi, anh sẽ còn ngạc nhiên hơn nữa.”

Nếu Lâm Thiên đoán đúng thì ngày mai sẽ lại gặp Kurokawa Koro.

Khi đó, Kurokawa Koro sẽ đến gặp Lâm Thiên để thảo luận về việc hợp tác dưới danh nghĩa của nhà Kurokawa.

Tiếp đó, Lâm Thiên quay lại nhìn Tần Thi.

“Tần Thi, bữa này tôi ăn no rồi, cô thì sao?” Lâm Thiên tươi cười hỏi.

“Ừ, tôi cũng ăn xong rồi.” Tần Thi gật đầu lia lịa.

"Vậy chúng ta đi thôi."

Lâm Thiên nói xong, bước ngay ra ngoài, Tần Thi cũng vội vã đi theo.


Sau khi ra khỏi phòng VIP của nhà hàng.

“Lâm Thiên, anh thành thạo thư pháp từ bao giờ mà có thể làm cho ông Tề trầm trồ gọi là kiệt tác thế?” Cuối cùng Tần Thi vẫn không nhịn được hỏi.

Tần Thi thực sự vô cùng sốc, thầy Tề là một bậc thầy về thư pháp, ngay đến thầy Tề còn thấy kinh ngạc và gọi tác phẩm của Lâm Thiên là kiệt tác.

“Tôi còn nhiều năng khiếu lắm, cô có tin không?” Lâm Thiên cười.

“Xì, anh cứ chém đi.” Tần Thi tỏ vẻ khinh thường.

Tuy rằng ngoài mặt Tần Thi nói như vậy nhưng trong lòng cô ấy chắc mẩm, qua thời gian đi sâu tìm hiểu, quả thực cô ấy phát hiện ra rằng Lâm Thiên thành thạo quá nhiều lĩnh vực.

Cô ấy càng ngày càng cảm thấy Lâm Thiên là một người đàn ông bí ẩn, thậm chí cô ấy không thể tưởng tượng được rốt cuộc Lâm Thiên có bao nhiêu năng khiếu.
“Tần Thi, buổi biểu diễn hôm nay không làm cho cô thất vọng chứ hả, lấy lại thể diện cho cô rồi chứ?” Lâm Thiên cười nói.

“Khá đấy, bây giờ tôi cảm thấy vô cùng khoan khoái.” Tần Thi vui vẻ nói.

Trong nhà hàng, sau khi Lâm Thiên rời đi, bầu không khí của bữa tiệc trở nên rất kỳ quái, mọi người ăn xong chưa bao lâu thì giải tán, ban đầu hẹn buổi tối đi quẩy, nhưng tạm thời đã bị hủy bỏ.

Lúc này đã 9 giờ tối.

Tại nhà Kurokawa.

"Cha!"

Kurokawa Nako bước vội vào phòng khách.

“Nako, có kết quả xét nghiệm chưa?” Kurokawa Sawa vội hỏi.

"Thiêng, thưa cha, đã có kết quả xét nghiệm, nhưng các thành phần rất hỗn tạp, không có giá trị gì." Kurokawa Nako nói.

"Nói vậy là suy nghĩ của con còn đơn giản lắm, Nako ạ. Để có được công thức đâu có dễ dàng như vậy." Kurokawa Sawa lắc đầu, có vẻ hơi thất vọng.
“Thưa cha, mặc dù kế hoạch này thất bại, nhưng con cũng đã nghĩ ra một phương án khác.” Kurokawa Nako nói.

"Ồ? Cách gì vậy?" Kurokawa Sawa lại ngẩng đầu lên.

"Cha ơi, trên đời làm gì có bức tường nào kín gió. Chúng ta có thể bỏ tiền ra mua những người tiếp cận được công thức của loại thuốc này để lấy được công thức. Chỉ cần có được công thức là chúng ta có thể tự sản xuất mà không bị người khác khống chế. Điều này tốt hơn là xin hợp tác với tập đoàn Thiên Thiên rất nhiều lần." Kurokawa Nako nói.

Mắt Kurokawa Sawa sáng lên: "Nako, ý tưởng của con rất hay, nhưng chắc chắn có rất ít người có thể tiếp cận với công thức của loại thuốc này. Cha e rằng không dễ bề mua được."

"Cha ạ, trên đời này chẳng việc gì mà tiền không giải quyết được, nếu như không giải quyết được thì chỉ có thể nói là do không đủ tiền, chỉ cần chúng ta chịu chi, nhất định sẽ làm được thôi." Kurokawa Nako nghiêm túc nói.
Kurokawa Nako tiếp tục:

"Nếu 10 nghìn tỷ không mua được thì 20 nghìn tỷ, 20 nghìn tỷ không đủ thì 30 nghìn tỷ. Chỉ cần chúng ta nắm được công thức này thì con có thể tạo ra một khối tài sản đáng kinh ngạc, và nó cũng có thể nâng cao vị thế của gia tộc chúng ta ở Nhật Bản! Vậy nên, có tốn bao nhiêu tiền đi chăng nữa cũng đáng."


“Chà, Nako, con thực sự không làm cha thất vọng.” Kurokawa Sawa nói.


Sau khi được cha khen, Kurokawa Nako hạnh phúc ra mặt, cha luôn khen ngợi anh trai Koro và hiếm khi khen ngợi cô ấy.


“Cảm ơn cha đã khen, cha đừng lo lắng, cứ giao chuyện này cho con, con nhất định sẽ xử lý ổn thỏa!” Kurokawa Nako nói chắc như đinh đóng cột.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK