Mục lục
Cực phẩm đại thiếu - Lâm Thiên - Thanh Mai (fill)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nhân viên lễ tân liên lạc bèn dẫn Lâm Thiên đi thẳng tới văn phòng giám đốc của tập đoàn Triệu thị.

Đập vào mắt là một người đàn ông trung niên đeo kính, ông ta chính là giám đốc của tập đoàn Triệu thị - Triệu Dũng Mạnh, cũng chính là con trai cả của ông lão Triệu.

“Cậu Thiên, mời ngồi.” Triệu Dũng Mạnh mỉm cười nói.

Sau khi ngồi xuống, Lâm Thiên mới nói: “Xin chào tổng giám đốc Triệu, tôi là phó tổng giám đốc của tập đoàn Tỉnh Xuyên – Lâm Thiên. Lần này tôi tới đây...”

Lâm Thiên chỉ mới nói được một nửa Triệu Dũng Mạnh bèn khoát tay, cắt ngang Lâm Thiên.

“Chắc hôm nay cậu Thiên tới là vì muốn tập đoàn Triệu thị chúng tôi ngừng việc ưu đãi hạ giá trên phạm vi lớn phải không?” Triệu Dũng Mạnh nói.

“Đúng vậy.” Lâm Thiên gật đầu.

“Mời cậu Thiên về đi, chúng tôi không đàm phán gì về chuyện này.” Triệu Dũng Mạnh khoát tay.

“Tổng giám đốc Triệu, chúng ta còn chưa bắt đầu đàm phán, sao ông biết sẽ không đàm phán gì?” Lâm Thiên mỉm cười nói.

“Cậu Thiên Thiên, chuyện này thật sự là không đàm phán, tôi có việc phải đi ra ngoài, không tiếp cậu nữa.”

Triệu Dũng Mạnh vừa nói vừa đứng dậy đi ra ngoài.

Lâm Thiên nhướng mày, rõ ràng là muốn tránh mình mà.

Lúc đầu Lâm Thiên nghĩ chỉ cần đàm phán về tiền với tập đoàn Triệu thị, đưa số tiền đủ làm ông ta thỏa mãn thì chắc là tập đoàn Triệu thị sẽ nhả ra.


Không ngờ ngay cả đàm phán bọn họ cũng không thèm đàm phán với mình!

Cũng đúng, bây giờ tập đoàn Triệu thị đang chiếm quyền chủ động tuyệt đối. Bây giờ bên nóng vội là tập đoàn Tỉnh Xuyên, cho dù bọn họ có muốn đàm phán thì trước tiên cũng cứ phớt lờ Tỉnh Xuyên trước, chờ tới lúc Tỉnh Xuyên càng gấp gáp thì mới đàm phán, như vậy thì lợi ích càng lớn hơn.

Hơn nữa, cho dù rốt cuộc bọn họ có muốn đàm phán hay không thì cũng không dễ nói.

“Mẹ nó, đúng là phiền phức mà.” Lâm Thiên bất đắc dĩ cười khổ.

Trước khi tới Lâm Thiên đã nghĩ, chỉ cần đưa tiền ra thì chắc chắn cái tập đoàn Triệu thị này sẽ đàm phán với mình.

Bây giờ xem ra Lâm Thiên đã nghĩ về chuyện này quá đơn giản.

Ngay sau đó Lâm Thiên đứng dậy rời đi.

Nhưng Lâm Thiên vẫn không định từ bỏ, nếu như chuyện này thật sự thất bại thì tổng thanh tra tài vụ chắc chắn sẽ mượn đề tài để nói chuyện của mình, nói Lâm Thiên vô dụng, gièm pha Lâm Thiên.


Chuyện này, Lâm Thiên chuẩn bị tới chỗ Triệu Chu Tình – chị họ của Lâm Mộc Thanh bàn bạc một chút.

Dù sao hai người bọn họ đều tốt nghiệp từ Trường đại học Harvard, Lâm Thiên muốn hỏi bọn họ có biện pháp gì không.

Tầng một tập đoàn Triệu thị.

“Này!”

Lâm Thiên vừa đi chưa được bao lâu, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng.

Lâm Thiên quay đầu lại nhìn. Là một cô gái trẻ, dáng người cao gầy cân xứng, làn da trắng ngần, ngũ quan tinh xảo, khí chất tuyệt vời, là một mỹ nữ bậc nhất.

“Là cô à?”

Lâm Thiên cũng nhận ra cô ấy, hôm tới Kim Đô đó, Lâm Thiên gặp tai nạn xe cộ trên đường cao tốc, cô gái mà anh cứu ra từ chiếc ferrari hôm đó không phải chính là cô ấy sao?

“Anh hùng, không ngờ lại gặp anh, đúng là vui mà, dù thế nào thì hôm nay anh cũng phải để lại phương thức liên lạc của anh đấy!” Triệu Linh nở một nụ cười tươi rói.



“Tôi cũng không ngờ sẽ gặp lại cô.” Lâm Thiên mỉm cười.
“Đúng rồi anh hùng, sao anh lại xuất hiện ở tập đoàn Triệu thị của tôi vậy? Chẳng lẽ anh làm việc ở tập đoàn Triệu thị chúng tôi à?” Triệu Linh tò mò hỏi.

“Tập đoàn Triệu thị chúng tôi? Đúng rồi, cô cũng họ Triệu, cô... Cô không phải là người nhà họ Triệu chứ?” Lâm Thiên kinh ngạc nói.

“Đúng vậy, tôi là người nhà họ Triệu, ông nội tôi là chủ tịch tập đoàn Triệu thị.”

“Cô là... Cô là cháu gái của ông Triệu?” Lâm Thiên lại kinh ngạc.

Lâm Thiên không ngờ Triệu Linh lại là thiên kim đại tiểu thư của nhà họ Triệu.

“Anh thì sao? Anh vẫn chưa trả lời tôi, tại sao anh lại xuất hiện ở đây vậy.” Triệu Linh nói.

“Tôi là phó tổng giám đốc tập đoàn Tỉnh Xuyên, hôm nay tôi tới đây vì muốn gặp chủ tịch và giám đốc tập đoàn Triệu thị đàm phán vài chuyện.” Lâm Thiên nói.
“Vậy đàm phán thế nào rồi? Nếu cần tôi trợ giúp thì anh cứ nói, chủ tịch tập đoàn Triệu thị là ông nội tôi, còn giám đốc là cha tôi.” Triệu Linh nở một nụ cười đáng yêu.

Sau khi nghe đến đấy, Lâm Thiên đột nhiên cảm thấy có hy vọng.

“Triệu Linh, có lẽ tôi thật sự cần cô giúp, không biết cô có đồng ý giúp tôi chuyện này hay không?” Lâm Thiên gãi đầu.

“Đương nhiên là tôi đồng ý! Anh là ân nhân cứu mạng tôi, nếu như không có anh thì không chừng giờ tôi cũng đã không còn sống nữa rồi, có việc gì anh cứ nói đi.” Triệu Linh nói.

Lâm Thiên bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Triệu Linh.

“Ông nội cũng quá đáng thật, làm gì mà cứ nhằm vào Tỉnh Xuyên mấy người vậy, chuyện này để tôi giúp anh! Tôi cam đoan chắc chắn sẽ giúp anh giải quyết.” Triệu Linh vỗ ngực một cái.
“Nếu như thật sự có thể giải quyết được thì tôi rất cảm ơn cô.” Lâm Thiên nói.

“Anh hùng, đi theo tôi, chúng ta đi lên lầu gặp ông nội tôi.” Triệu Linh nói.

“Ông nội cô đang ở công ty à?” Lâm Thiên kinh ngạc nói.

Nhưng lúc nãy nhân viên lễ tân đã nói là chủ tịch không ở công ty.

“Đúng vậy.” Triệu Linh gật đầu.

Nghe thấy vậy, Lâm Thiên chợt nhận ra mình đã bị lừa.

Lâm Thiên đi theo Triệu Linh tới tầng cao nhất.

Văn phòng chủ tịch của tập đoàn Triệu thị.

Lâm Thiên đi vào theo Triệu Linh.

Trong văn phòng, một ông lão râu tóc hoa râm đang ngồi đó, chắc hẳn ông ta là chủ tịch tập đoàn Triệu thị, ông cụ nhà họ Triệu.

“Linh cháu tới rồi à, người này là ai vậy?”

Ông cụ Đông nghi hoặc nhìn Lâm Thiên.

“Chủ tịch Đông, tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi tên là Lâm Thiên – phó tổng giám đốc tập đoàn Tỉnh Xuyên, cháu ngoại Lê Chí Thành.” Lâm Thiên nói.
“Cậu chính là Lâm Thiên à?” Ông cụ Đông giật mình, hiển nhiên ông ta đã từng nghe thấy cái tên này.

“Lâm Thiên, sao cậu và cháu gái tôi lại đi với nhau?” Ông cụ Đông cực kỳ ngờ vực.

“Ông nội, người đã cứu mạng cháu trên đường cao tốc lần trước chính là Lâm Thiên đấy ạ.” Triệu Linh vừa cười vừa nói.



Lúc trước Triệu Linh đã kể lại chuyện ở trên đường cao tốc cho ông nội nghe.

“Thì ra người đã cứu cháu gái tôi chính là Lâm Thiên, tôi thay mặt cháu gái tôi cảm ơn cậu.” Ông cụ Đông đứng dậy cảm ơn.

“Chủ tịch Đông, cảm ơn thì không cần đâu, hôm nay tôi tới đây là vì muốn để nhà họ Triệu ngừng hợp tác với nhà họ Phạm, đình chỉ thông qua cách ưu đãi hạ giá, chèn ép tập đoàn Tỉnh Xuyên chúng tôi.” Lâm Thiên nói.
Triệu Linh cũng vội vàng chạy tới trước mặt ông cụ rồi nói: “Ông nội, người nhà họ Phạm không phải hạng tốt đẹp gì, ông hợp tác cùng nhà họ Phạm làm gì ạ. Ông nhanh chóng dừng lại đi.”

“Linh, có nhiều thứ không đơn giản như cháu nghĩ đâu, ông hợp tác với nhà họ Phạm đương nhiên là có nguyên nhân, có kế hoạch và có ý tưởng của ông.” Ông cụ Đông lắc đầu.

Nhìn dáng vẻ này của ông cụ Đông, hiển nhiên là không đồng ý dừng lại.

“Chủ tịch Đông, nhà họ Phạm cho ông được bao nhiêu lợi ích thì Tỉnh Xuyên chúng tôi cũng có thể cho ông được như thế!” Lâm Thiên nói.

“Lâm Thiên, cậu vẫn còn rất trẻ, có một số việc cậu không thể hiểu được. Đây không phải vấn đề tiền bạc, chuyện này liên quan tới xu thế và chiến lược của Bộ Thương nghiệp.” Ông cụ Đông lắc đầu.
“Nói cách khác là chủ tịch Đông ngài không đồng ý đình chỉ?” Lâm Thiên hỏi.

“Đúng vậy.” Ông cụ Đông gật đầu.

“Ông nội, anh ấy đã cứu cháu một mạng đấy, ông đồng ý với Lâm Thiên coi như trả món nợ ân tình cho anh ấy thay cháu đi ạ.” Triệu Linh kéo tay ông nội và nũng nịu.

“Linh, nếu như là chuyện khác thì chắc chắn ông nội sẽ giúp, nhưng chuyện này thì không thương lượng gì hết.” Ông cụ Đông lắc đầu.

“Ông nội, ông... Ông làm cháu tức giận rồi!” Triệu Linh bĩu môi.

“Cháu có tức giận thì cũng không thương lượng.” Ông cụ Đông nói.

“Ông nội, ông... Sao ông lại như vậy chứ!”

Triệu Linh tức giận giẫm chân một cái, bình thường ông nội của cô cưng chiều cô nhất, cô không ngờ lần này ông nội lại kiên quyết từ chối cô như vậy.

“Linh, cháu dẫn Lâm Thiên ra ngoài đi, ông còn phải làm việc.” Ông cụ Đông khoát tay.
Triệu Linh không đi mà lại thuận tay cầm lấy con dao gọt trái cây trên bàn lên.

“Ông nội, nếu ông không đáp ứng cháu, cháu... Cháu sẽ chết ngay trước mặt ông!” Triệu Linh đặt dao lên cổ, vẻ mặt quật cường.

Ông cụ Đông nhìn thấy cảnh này thì vẻ mặt lập tức thay đổi.

“Linh, cháu đừng có làm loạn.” Ông cụ Đông vội vàng đứng dậy.

“Ông nội, đừng qua đây! Nếu ông không đồng ý thì cháu sẽ chết thật cho ông xem!” Triệu Linh vừa nói vừa dùng lực, một vết máu hằn lên cổ cô ấy.

“Triệu Linh!” Cái cảnh trước mặt này khiến cho Lâm Thiên giật nảy mình.

Lâm Thiên không ngờ vì giúp mình mà Triệu Linh lại làm tới mức này.

“Đừng đừng đừng! Linh, ông đồng ý! Ông đồng ý mà vẫn không được hả! Cháu bỏ dao xuống mau đi, tuyệt đối đừng có làm xằng bậy mà!” Ông cụ Đông nói liên tục.
“Ông không lừa cháu chứ?” Triệu Linh cầm con dao gọt hoa quả, tiếp tục hỏi.

“Ông nội nói luôn giữ lời, ông đã bao giờ lừa cháu đâu chứ!” Ông cụ Đông vội vàng nói.


Triệu Linh nghe thấy thế thì mới bỏ dao xuống.


“Ông nội, ông phải thực hiện lời hứa đấy nhé.” Triệu Linh vừa cười vừa nói.


“Haiz, đúng là chẳng có cách nào gây khó dễ cho cháu được mà.” Ông cụ Đông thở dài một cái.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK