Mục lục
Cực phẩm đại thiếu - Lâm Thiên - Thanh Mai (fill)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù sao trên thế giới này, chắc Lâm Thiên là người cuối cùng sở hữu thuật luyện đan, nếu như anh học được, nhất định sẽ đem đế cho anh trợ giúp vô cùng lớn.

Nếu không nắm được thủ thuật mạnh này thì quá đáng tiếc rồi.

Có thể tưởng tượng, nếu sau này Lâm Thiên có thể luyện chế được một đan dược bậc cao, thì sẽ dựa vào công dụng cực lớn của đan dược bậc cao đó, ví dụ Diên Thọ Đan, Khư Bệnh Đan, thậm chí là cả những gia tộc lớn, thế lực lớn, các tài phiệt trên thế giới, e rằng cũng đến cầu xin Lâm Thiên một viên.

Giới tu luyện, có sự trợ giúp rất lớn cho Lâm Thiên.

Ngay khi Lâm Thiên chuẩn bị tiến hành lần luyện chế tiế theo, thì điện thoại của Lâm Thiên vang lên.

Lâm Thiên nhìn một cái, là điện thoại của Lưu Thân.

Lâm Thiên biết, bình thường Lưu Thân không có việc gì quan trọng thì sẽ không gọi điện thoại cho mình.

“Alo Lưu Thân.” Lâm Thiên nghe điện thoại.

“Anh Thiên, có một chuyện này, hai ngày nữa ở khu nghĩ dưỡng Thanh Nhàn ở Hà Nội có tổ chức một buổi tiệc rượu với quy tắc rất cao, bên phía tổ chức vừa mới cử người đến tập đoàn Thành Đô chúng ta, gọi tên Tô Bảo Nhi đến tiệc rượu hát.” Lưu Thân nói.

“Trực tiếp từ chối đi. Bọn họ xem Tô Bảo Nhi là gì chứ? Lại dám bảo Tô Bảo Nhi đến tiệc rượu hát.” Giọng điệu của Lâm Thiên rất kiên quyết.

Lâm Thiên biết gần đây Tô Bảo Nhi đang nổi, chủ bên tổ chức nhất định là nhìn thấy vậy cho nên mới muốn Tô Bảo Nhi đến hát ở tiệc rượu, làm nóng bầu không khí.


“Cái này... anh Thiên, bên tổ chúc là Bạch Vân Các, Bạch Vân Các này nổi tiếng là thần bí và rất mạnh. Mặc dù biểu hiện ra bên ngoài là không kinh doanh bất kỳ thứ gì cả, nhưng lại có ảnh hướng đến toàn bộ khu vực Hoa Bắc này. Ngay cả tám gia tộc lớn của Hà Nội cũng đều là hội viên của Bạch Vân Các, đều cố kỵ Bạch Vân Các.” Lưu Thân nói.

“Bạch Vân Các sao?” Lâm Thiên lẩm bẩm một câu.

Sau khi Lâm Thiên đến Hà Nội, thật ra anh đã từng nghe qua truyền thuyết về Bạch Vân Các một lần.

Nghe nói ngày xưa ở Hà Nội có đến mười gia tộc lớn. Chỉ là có hai gia tộc trong đó, bởi vì liên hợp lại thách thức uy quyền của Bạch Vân Các, cuối cùng bị Bạch Vân Các diệt trừ.

Nhưng Lâm Thiên cho rằng đó chỉ là truyền thuyết, không ngờ Bạch Vân Các thật sự tồn tại.

Bạch Vân Các giống như npc trong game vậy, nó sẽ không trực tiếp tham gia vào game, nhưng sẽ có ảnh hưởng đến toàn bộ game.

Lưu Thân tiếp tục nói: “Về phần khi Bạch Vân Các đề nghị cái yêu cầu này, tôi cũng đã từ chối bọn họ, nhưng thái độ của bọn họ rất kiên quyết.”


“Bây giờ người của bọn họ đang ở trong công ty sao?” Lâm Thiên hỏi.

“Đúng vậy anh Thiên.” Lưu Thân nói.

“Được, bảo đối phương chờ đấy, anh đối mặt bàn chuyện với bọn họ.” Lâm Thiên nói.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiên nhanh chóng bỏ chuyện trong tay xuống, phóng thẳng đến công ty.

Đối với Lâm Thiên mà nói, bây giờ Lâm Thiên cũng không thể chống đối nổi với tám gia tộc lớn, chứ đừng nói đến Bạch Vân Các này.

Tập đoàn Thành Đô, trong phòng tiếp khách vip.

Lâm Thiên vội vàng đi vào phòng tiếp khách. Trong phòng có Lưu Thân, phó tổng giám đốc Trương Thành, còn có Tô Bảo Nhi.

Ngoài ra, còn có một người đàn ông mặc vest trắng, đang ngồi trên sô pha uống trà.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

“Anh Thiên anh đến rồi, để tôi giới thiệu một chút, đây là người của Bạch Vân Các.” Lưu Thân chỉ vào người đàn ông mặc vest trắng.

Người đàn ông mặc vest trắng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Thiên.
“Anh chính là tổng giám đốc của tập đoàn Thành Đô, Lâm Thiên đúng không?” Người đàn ông mặc vest trắng nhìn Lâm Thiên.

“Đúng vậy, tôi là tổng giám đốc, Tô Bảo Nhi là nghệ sĩ trực thuộc công ty của chúng tôi. Gần đây lịch trình đều đã sắp xếp đầy hết rồi, cho nên e rằng không thể tham gia vào tiệc rượu các người tổ chức được.” Lâm Thiên nói.

“Sắp xếp đầy rồi thì đẩy đi.” Người đàn ông mặc vest trắng vừa uống trà vừa thản nhiên nói.

Lâm Thiên nghe thấy vậy, nhíu mày, không phải quá kiêu ngạo rồi sao?

Nếu Lâm Thiên đoán không sai thì người đàn ông mặc vest trắng này chỉ là một là người có chức vụ bé nhỏ trong Bạch Vân Các? Vậy mà cũng dám ngông cuồng thế này sao?

Người đàn ông vest trắng thấy Lâm Thiên không trả lời, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thiên. Cười lạnh nói: “Sao vậy? Anh không đồng ý sao? Anh phải biết, ở khu vực Hoa Bắc, không ai dám từ chối Bạch Vân Các chúng tôi đâu, ngay cả tám gia tộc lớn ở Hà Nội cũng không dám từ chối Bạch Vân Các, nếu anh muốn từ chối, tôi bảo đảm, trong vòng một tiếng, tập đoàn Thành Đô của các người sẽ phải đóng cửa, Lâm Thiên anh cũng không thể sống để thấy bình minh của ngày hôm sau đâu.”
Khẩu khí quá lớn.

Lâm Thiên nghe thấy vậy, chỉ cảm thấy khẩu khí của đối phương rất lớn, thái độ thật ngông cuồng, bá đạo.

Khi Lâm Thiên định nói gì đó, Lưu Thân đứng sau Lâm Thiên ngăn Lâm Thiên lại.

Lúc này, Tô Bảo Nhi đứng bên cạnh vội vàng tiến lên nói: “Chúng tôi đồng ý. Chúng tôi đồng ý, không phải chỉ là giúp ca hát thôi sao? Tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.”

Người đàn ông vest trắng nghe thấy vậy, lúc này mới gật đầu: “Như thế là tốt nhất, phải biết rằng, để cô đến hát ở tiệc rượu mà Bạch Vân Các tổ chức là coi trọng các người rồi đấy. Các ngôi sao bình thường muốn đến cũng không có tư cách đâu.”

Sau đó, người đàn ông mặc vest trắng đứng dậy.

“Nếu đã bàn bạc ổn thỏa, vậy tôi đi trước đây, nhớ ký, hai hôm nữa phải đến đúng giờ cho tôi, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”
Người đàn ông mặc vest trắng nói xong, thì quay người rời đi.

“Trương Thành. Anh mau đi tiễn đi.” Lưu Thân vội vàng nói.

Phó tổng giám đốc Lâm Thiên vội vàng gật đầu, sau đó tiễn người đàn ông mặc vest trắng này rời đi.

Sau khi người đàn ông mặc vest trắng rời đi.

“Anh Thiên, vừa rồi tôi kéo anh là vì bất đắc dĩ, chúng ta không chọc vào Bạch Vân Các được đâu.” Lưu Thân bất lực nói.

“Tôi biết.” Sắc mặt Lâm Thiên ngưng trọng gật đầu.

Vừa rồi Lâm Thiên đã cảm nhận được sự kiêu ngạo và bá đạo của chủ Bạch Vân Các từ người đàn ông mặc vest trắng này. Anh ta chỉ là một người tay sai của Bạch Vân Các?

Lâm Thiên cũng biết Bạch Vân Các dám bá đạo như vậy, dám khiến tám gia tộc cố kỵ, sợ hãi, Bạch Vân Các nhất định phải có lực lượng rất lớn.

Sau đó, Lâm Thiên nhìn Tô Bảo Nhi.
“Tô Bảo Nhi, trách tôi quá yếu, quá vô năng, không thể hoàn toàn bảo vệ được cô.” Lâm Thiên thấp giọng nói.



Trải qua lần đạo văn lần trước của Vũ Ngọc Hiền, Lâm Thiên đã âm thầm thề trong lòng rằng nhất định sẽ bảo vệ thật tốt cho Tô Bảo Nhi.

Vốn dĩ Lâm Thiên quả quyết không cho Tô Bảo Nhi đến hát cho những tiệc rượu kiểu này, bây giờ Tô Bảo Nhi đã là ca sĩ hàng đầu, Lâm Thiên sao có thể thể để cô ấy tham gia những hoạt động kiểu này được chứ?

Nhưng lần này, đối mặt với Bạch Vân Các, Lâm Thiên cảm thấy mình thật sự bất lực.

“Anh Thiên, anh không cần lo lắng, cũng đừng tự trách, không phải chỉ đến hát vài bài thôi sao, không sao đâu.” Tô Bảo Nhi cười an ủi Lâm Thiên.

Rõ ràng Tô Bảo Nhi không muốn Lâm Thiên phải quá lo lắng.

“Tô Bảo Nhi, tiệc rượu lần này tôi sẽ đi với cô, tôi sẽ đích thân bảo vệ an toàn của cô.” Lâm Thiên nói.
Lâm Thiên biết, nếu như đây đã là tiệc rượu do Bạch Vân Các tổ chức, vậy những người đến tham gia đều là những đại gia tộc, các thế lực, nhân vật lớn hàng đầu.

Đến cả tám gia tộc ở Hà Nội cũng sẽ đến tham gia tiệc rượu này.

Vốn dĩ Tô Bảo Nhi đã rất xinh đẹp, bây giờ lại nổi tiếng, nhỡ đâu ở tiệc rượu, ai đó uống say muốn làm gì đó với Tô Bảo Nhi thì phải làm sao? Cho nên Lâm Thiên nhất định phải đích thân bảo vệ Tô Bảo Nhi.

“Vâng.”

Tô Bảo Nhi gật đầu.

Bạch Vân Các có thế lực như vậy tổ chức tiệc rượu này, thật ra Tô Bảo Nhi cũng có chút sợ hãi, nếu có Lâm Thiên ở cùng, vậy cô ấy nhất định sẽ an tâm hơn rất nhiều.

Sau khi trải qua việc của Bạch Vân Các lần này, Lâm Thiên càng ngày càng phát hiện, khi một người đi tới chỗ càng cao sẽ nhìn thấy càng nhiều thứ hơn, cũng càng ngày càng phát hiện, hóa ra trên thế giới này, còn có quá nhiều thế lực mạnh tồn tại. Hóa ra mình rất bé nhỏ mà thôi.
Khi mình đối mặt với một số việc vẫn có chút bất lực.

Trước khi đến Hà Nội, Lâm Thiên đã biết Hà Nội rất thâm hậu.

Nhưng đến bây giờ Lâm Thiên mới phát hiện, độ thâm sâu này đã vượt qua sức tưởng tượng của anh rồi.

Trong tám gia tộc ở Hà Nội, Lâm Thiên đã xích mích và động chạm với Chu Tuấn của nhà họ Chu, Công Tôn Phong Vân của nhà Công Tôn, bây giờ lại đến Bạch Vân Các.

Là một người ngoài đến đây, Lâm Thiên sẽ rất phiền phức khi đối đầu với bọn họ ở Hà Nội.

Đương nhiên, Lâm Thiên cũng không hoàn toàn ăn chay, thân phận tu sĩ là quân bài chủ và hậu thuẫn lớn của Lâm Thiên.

Cho dù là Bạch Vân Các, nếu thật sự chọc Lâm Thiên điên lên, thì Lâm Thiên sẽ không để ý đến cái gì hết, trực tiếp dùng kiếm chém gϊếŧ Bạch Vân Các, cũng không phải là không thể.
Đến cả cường giả nguyên anh mà Lâm Thiên cũng đánh bại, Lâm Thiên tuyệt đối không phải là người ăn chay.

Trải qua chuyện này, khát vọng về sức mạnh lớn của Lâm Thiên ngày càng nhiều hơn. Nếu như mình có cảnh giới nguyên anh, thậm chí Hóa Thần cảnh, đến lúc đó, súng đạn nào cũng không thể uy hϊếp được Lâm Thiên, có gọi máy bay, xe tăng đến Lâm Thiên cũng không sợ. Bởi vì hoàn toàn không thể đánh trúng Lâm Thiên.


Đến lúc đó, cho dù là Bạch Vân Các, chỉ cần dám chọc Lâm Thiên tức giận, chỉ cần dám khiến Lâm Thiên không vui, Lâm Thiên sẽ diệt hết.


Sau khi rời khỏi tập đoàn Thành Đô, Lâm Thiên tiếp tục trở về biệt thự, chuẩn bị tiếp tục luyện đan.


Dù sao hai kia nữa mời mở tiệc rượu, còn có thời gian hai ngày nữa, Lâm Thiên hy vọng trong hai ngày này có thể học được thuật luyện đan, luyện chế được đan dược sơ cấp.

Một khi thành công, đây sẽ là một quân bài lớn của Lâm Thiên.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK