Mục lục
Cực phẩm đại thiếu - Lâm Thiên - Thanh Mai (fill)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Thiên hoàn toàn không biết được tình trạng của Thạch Hàn lúc này đang như thế nào, nhưng bây giờ đã hơn mười phút kể từ khi Thạch Hàn bước vào trong biệt thu.

Với thân thủ của Thạch Hàn, nếu như Thạch Hàn tiến triển thuận lợi, thì theo thông thường giờ anh ta đã sớm ra rồi mới phải?

Dù sao biệt thự lớn như vậy, muốn tìm ông Lục ở trong đó cũng không khó.

Lâm Thiên đang lo lắng nhất chính là Thạch Hàn đã ở trong đó gặp phải điều bất trách, tuy rằng Thạch Hàn thân thủ rất tốt, nhưng đối phương rất có thể là có súng.

Lúc này đây, người của Lâm Thiên đều từ bên ngoài bức tường của biệt thự lui vào trong sân.

Chiêu này của Lâm Thiên quả nhiên có hiệu quả, người của đối phương tuy nhiều, nhưng bị bức tường cao hơn hai mét ngăn chặn lại, đối phương nhất thời không thể xông vào trong, dù sao cánh cổng cũng chỉ lớn như vậy.

Ngoài việc từ phía trước đi vào, người của đối phương bắt đầu đổ xô đi trèo tường tiến vào trong sân.

Thời gian từng chút một trôi qua, đối phương càng ngày càng có nhiều người trèo vào trong sân nhà. Trong sân càng ngày càng có nhiều kẻ địch, trận chiến trong đó cũng càng ngày càng quyết liệt.

Lợi thế dựa vào tường để chặn địch phương cũng đang dần suy yếu đi. “Gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ”


Lâm Thiên nhìn cảnh giao gϊếŧ kịch liệt trong sân, lại chỉ có thể lo lắng mà siết chặt nắm đấm.

Bởi vì bây giờ đã không còn chỗ để lui nữa, chỉ có thể ở trong cái sân này liều mạng mà chiến đấu, đây không phải là điều mà Lâm Thiên muốn thấy.

Lúc này, Trần Hạo vội vàng chạy tới trước mặt Lâm

Thiên. “Anh Thiên, tôi vừa nhận được điện thoại của các anh em trông chừng dưới núi, nói rằng địch phương lại có thêm một đội quân tiếp viện tiến lên núi, tổng có năm sáu trăm người.” Trần Hạo nói. “Lại có thêm năm sáu trăm người sao?" Sắc mặt của liền Lâm Thiên thay đổi.

Trần Hạo trầm giọng nói: “Anh Thiên, bây giờ với số lượng người của đối phương chúng ta đã khó có thể chống đỡ, nếu như lại đợi đến năm sáu trăm người cứu viện đó lên núi, thì chúng ta, chúng ta sợ rằng sẽ thực sự thua mất.”

Tất nhiên Lâm Thiên rất hiểu rõ được giữa lợi và hại sẽ như thế nào. “Các anh cũng đi tham chiến đi, để lại mười người ở đây với tôi là được. Lâm Thiên nói với các anh em đang báo mình. “Anh Thiên, chuyện này... Mấy chục anh em xung quanh đều có vẻ hơi do dự, bởi vì bọn họ phải bảo vệ cho Lâm Thiên, dù sao trận chiến đã đánh tới sân rồi. “Nghe lệnh của tôi.” Lâm Thiên nói. “Vâng”.


Sau khi mọi người gật đầu, bọn họ cũng xoay người đi vào tham chiến, chỉ để lại mười người anh em ở đây bảo vệ Lâm Thiên.

Bởi vì số lượng người của đối phương quá nhiều, người của Lâm Thiên chỉ có thể vừa chiến đấu vừa rút lui.

Rất nhanh, trận chiến đã lan đến nơi Lâm Thiên đang ở.

Lúc này, Lâm Thiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, chính là người đàn ông xăm mình ban sáng đã chặn đánh Lâm Thiên trên đường cao tốc.

Người đàn ông xăm mình đó cũng đã nhìn thấy Lâm Thiên. “Các anh em, tên nhóc này là thủ lĩnh, gϊếŧ nó đi”

Người đàn ông xăm mình chỉ vào Lâm Thiên lớn tiếng nói.

Sau khi nghe được lệnh, khoảng hơn chục người xung quanh người đàn ông xăm mình tức thì chạy đến chỗ Lâm Thiên, người đàn ông xăm mình là người xông pha tới đầu tiên. “Bảo vệ anh Thiên” Trần Hạo đang ở gần đó hét lên một tiếng.



Chỉ đáng tiếc là lúc này người của Lâm Thiên đều bị đối phương quấn lấy, căn bản không thể thoát ra qua cứu Lâm Thiên được.

Chỉ có mười mấy người bảo vệ ở bên cạnh Lâm Thiên xông lên chống lại đám người này, nhưng địch phương có quá nhiều người, bọn họ căn bản không thể ngăn chặn được.
Người đàn ông xăm mình đó liền lao thẳng đến Lâm

Thiên. “Nhóc con, cậu là thủ lĩnh, một khi cậu chết trận chiến này cũng sẽ hoàn toàn kết thúc, đi chết đi”

Người đàn ông xăm mình hung hãn giơ dao lên, lao về phía Lâm Thiên, rồi sau đó một dao chém xuống.

Con người Lâm Thiên đột nhiên co lại.

Người đàn ông xăm mình này có thể trở thành người đứng đầu, hẳn nhiên phải có năng lực nhất định, cú chém này không chỉ nhanh, mà còn rất mạnh, tuyệt đối không phải thứ Lâm Thiên có thể chống cản. "Bang."

Ngay lúc người đàn ông xăm mình lao tới trước mặt Lâm Thiên, lúc con dao đang chuẩn bị chém xuống, có một con dao từ phía sau lưng anh ta đâm thẳng ra phía trước, động tác khiến cho người ta không thể phản ứng lại kip. “Phụt”

Người đàn ông xăm mình phun ra một ngụm máu tươi, rồi sau đó trực tiếp ngã lăn xuống đất.
Hai mắt anh ta trợn lên, chỉ đáng tiếc là đã không còn hơi thở nữa. Sau khi người đàn ông xăm mình ngã xuống đất, người hiện lên trong tầm mắt của Lâm Thiên chính là Bạch Hổ.

Rất rõ ràng nhát dao này chính là do Bạch Hổ chém. “Anh Thiên, cậu không sao chứ?” Bạch Hổ vội vàng đi tới chỗ Lâm Thiên, “Tôi không sao, thật may là cậu tới kịp thời, Bạch Hổ cậu lại cứu mạng tôi thêm lần nữa” Lâm Thiên nói. “Bảo vệ anh Thiên là trách nhiệm của tôi. Bạch Hổ nhếch miệng cười.

Tiếp theo sau đó, Bạch Hổ liếc nhìn người đàn ông xăm mình đang nằm trên mặt đất. “Anh Thiên, vào ban sáng chính là tên này đã dẫn người đến chặn đánh chúng ta, hại đến mười mấy người anh em toàn bộ bị gϊếŧ sạch, bây giờ gϊếŧ nó cũng coi như là báo được thù rồi” Bạch Hổ nói.
Lâm Thiên gật đầu. “Hiện tại cũng không biết là anh Thạch Hàn như thế nào nữa, tôi thực sự có chút lo lắng” Bạch Hổ lo lắng nói. “Chẳng phải là tôi cũng đang cảm thấy lo lắng?” Lâm

Thiên nở ra một nụ cười gượng gạo.

Ngay lúc này lại có hai người lao đến trước mặt Lâm Thiên, Bạch Hổ lập tức vung dao xông lên giải quyết hai người này. "Bang."

Đúng lúc này, cánh cửa sau lưng Lâm Thiên đột nhiên mở ra. Lâm Thiên vội vàng quay đầu nhìn xem.

Người hiện vào mắt của Lâm Thiên chính là Thạch

Hàn. Trên người Thạch Hàn có rất nhiều máu, cũng không biết là máu của anh ta hay là của người khác.

Đồng thời vào lúc này, Thạch Hàn còn nhấc một người đàn ông trung niên đầu trọc trong tay. “Thạch Hàn.”

Sau khi Lâm Thiên nhìn thấy Thạch Hàn, nhất thời kích động mà lao đến trước mặt Thạch Hàn.
Vào thời khắc tuyệt vọng như vậy nhìn thấy được Thạch Hàn, giống như từ trong bóng tối nhìn thấy được ánh sáng vậy. “Anh Thiên thật ngại quá, tôi ra muộn rồi, đúng rồi, đây chính là ông Lục” Thạch Hàn vừa nói vừa đẩy người đàn ông trung niên đầu trọc trong tay mình đến trước mặt Lâm Thiên. “Thạch Hàn, anh có thể một mình xông vào biệt thự bắt ông ta ra đây đã là rất giỏi rồi, đúng rồi Thạch Hàn, anh không bị thương chứ?” Lâm Thiên quan tâm hỏi.



Dù sao trên người Thạch Hàn có rất nhiều máu. “Anh Thiên máu trên người tôi căn bản đều là của người khác, tôi không bị thương. Thạch Hàn cười nói. Sau khi Lâm Thiên nghe được lời này, mới có thể yên tâm lại.

Tiếp theo sau đó, Lâm Thiên nhìn sang người đàn ông trung niên đầu trọc, tóc tai ông ta bù xù, trên người còn có vết máu, sắc mặt tái nhợt, cả người trông rất thảm hại. “Cậu cậu thật sự là cháu của Lê Chí Thành?” Sắc mặt ông Lục rất khó coi, ông ta nhìn chằm chằm vào Lâm
Thiên. “Đúng chính là tôi.

Sau khi Lâm Thiên nói xong bốn chữ này, trực tiếp cầm dao đặt lên cổ ông ta, sau đó đẩy ông ta về phía trước, lớn tiếng nói với đám người trong sân: “Tất cả dừng tay lại, ông Lục hiện đang ở trong tay tôi.” Sau tiếng quát lớn của Lâm Thiên, tất cả mọi người ở đây đều quay đầu nhìn sang.

Khi thuộc hạ của ông Lục nhìn thấy ông ta đã bị bắt, tất cả bọn họ đều dừng tay lại.

Đùa sao, đại ca của bọn họ đã bị bắt rồi, bọn họ tiếp tục chiến đấu còn có ý nghĩa gì chứ? “Ông Lục.

Người của ông Lục đều chăm chú nhìn vào ông ta, tỏ vẻ rất lo lắng.

Phía trước. “Lâm Lâm thiếu gia có thể tha cho tôi được không? Chỉ cần cậu bằng lòng thả tôi đi, tôi sẽ bảo người của tôi lập tức rút khỏi đây. Ông Lục khẩn thiết nói với Lâm Thiên. “Thả ông đi sao? Hơ, hôm nay tôi đến thành phố Việt Hoàng chính là để bắt ông, ông cảm thấy tôi sẽ thả ông đi sao?" Lâm Thiên cười lạnh nói.
Ông Lục nghe được cả người lập tức run lên. Lâm Thiên hơi khựng lại, rồi tiếp tục nói: “Ông Lục, sai lầm lớn nhất của ông chính là đã đắc tội Lâm Thiên tôi đây. Món nợ trước đó, bây giờ ông hãy lấy mạng mà trả đi”

Lâm Thiên nói xong, thì Thạch Hàn ở bên cạnh trực tiếp cầm con dao trên tay lên. “Phù.

Đầu của ông Lục trực tiếp bị chém xuống.

Đến lúc này.

Ông Lục, người oai phong dữ dội tại thành phố Việt

Hoàng đã bị mất mạng.

Ông Lục chết rồi, ông Lục chết rồi.

Khi các thuộc hạ của ông Lục thấy đầu của ông ta đã bị chặt xuống, bọn họ tức thì trở nên hoảng loạn.

Lâm Thiên nhấc đầu của ông Lục lên, lớn tiếng nói: “Ông Lục đã chết. Từ hôm nay trở đi, Lâm Thiên tôi đây sẽ là bá vương thế lực ngầm của thành phố Việt Hoàng, nếu tất cả mọi người quy phục, tôi sẽ không tính toán chuyện xưa, chỉ cần sau này đi theo tôi, tôi sẽ tăng lương lên đến ba mươi phần trăm, còn kẻ không chịu khuất phục, gϊếŧ”. “Tôi đầu hàng” “Tôi cũng đầu hàng.

Sau một lúc im lặng, người của ông Lục đều quỳ gối xuống đầu hàng. Đùa sao, ngay cả ông Lục cũng chết rồi, nếu như bọn họ tiếp tục chiến đấu, thì họ chiến đấu vì ai chứ?


Nếu như ông Lục vẫn còn ở đây, bất kể họ chết hay bị thương, ông Lục đều sẽ trả tiền bồi thường cho bọn họ. Bây giờ ông Lục đã không còn nữa, bất kể họ có chết hay là bị thương cũng đều không có ai quan tâm đến, thế bọn họ còn chiến đấu vì điều gì?


Bọn họ làm nghề này cũng chẳng qua là vì tiền thôi. Nếu bây giờ tiếp tục đánh có thể sẽ bị mất mạng, lại còn chẳng có lợi ích gì, thế bọn họ còn đánh để làm gì?


Hơn nữa lúc nãy khi giao chiến rất quyết liệt, dưới trường hợp không có trang bị phòng vệ, bọn họ thương vong cũng rất nghiêm trọng, thực ra trong tận đáy lòng của bọn họ sớm đã không muốn đánh nữa rồi.

Bây giờ đầu quân vào Lâm Thiên còn có thể tiếp tục theo nghề, hơn nữa tiền lương còn được tăng đến tận ba mười phần trăm, bọn họ không có lý do gì không chịu đầu hàng cả.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK