Mục lục
Cực phẩm đại thiếu - Lâm Thiên - Thanh Mai (fill)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh Lâm Thiên, anh... anh nhận nhầm người rồi”

Liễu Điệp siết chặt nắm tay, đáp lại một cách lo lắng.

“Cô đã gọi tên của tôi, còn có thể nhầm được sao?”

Lâm Thiên nở một nụ cười gượng gạo.

“Ôi. Tôi... Tôi tại sao lại ngốc thế nhỉ?”

Liễu Điệp nghe Lâm Thiên nói vậy thì rất bất ngờ.

Cô rất lo lắng khi nhìn thấy Lâm Thiên như vậy, nên đã nói năng mà không suy nghĩ.

“Liễu Điệp, sao bây giờ cô lại ở Hà Nội? Đáng lẽ giờ này cô phải đang ở đại học Bảo Thạnh, chuẩn bị cho kỳ thi chứ?”

Lâm Thiên hỏi vẻ nghi hoặc. Nếu không phải vì Liễu Điệp gọi tên anh, không phải chính tai nghe thấy giọng nói của cô thì có lẽ Lâm Thiên đã nghĩ rằng mình nhận nhầm người rồi. Bởi vì, Liễu Điệp bây giờ so với Liễu Điệp lúc trước, bề ngoài và khí chất đúng là khác nhau một trời một vực. Hơn nữa ở đây là Hà Nội rộng lớn, không phải thành phố Bảo Thạnh.

Liễu Điệp trước kia có thể nói là không biết cách ăn mặc, chỉ là khuôn mặt có đường nét thanh tú, sớm có dáng vẻ người đẹp thôi.


Hiện tại Liễu Điệp sau khi trang điểm, ăn mặc chỉn chu, Lâm Thiên mới phát hiện, Liễu Điệp cũng một người đẹp hạng nhất.

“Tôi... Tôi…”

Liễu Điệp trả lời có phần bối rối, hiện giờ cũng không biết phải trả lời như thế nào.

“Không phải là cô đến Hà Nội đi làm đấy chứ?”

Lâm Thiên hỏi.

Sau khi Liễu Điệp tốt nghiệp trung học, bởi vì không có tiền học đại học nên đã đến thành phố Bảo Thạnh làm việc, kết quả lại bị lôi kéo đi bán hàng đa cấp.

Lâm Thiên sau đó cho cô 700 triệu đồng, để cô thi vào đại học và tiếp tục theo học. Vì vậy anh không hiểu tại sao cô lại đột nhiên xuất hiện ở đây.


“Phải... Không phải. Không phải.” Liễu Điệp đầu tiên gật đầu, sau lại lắc đầu.

Liễu Điệp không ngờ rằng sẽ gặp Lâm Thiên ở đây, cho nên lúc gặp anh nhất thời chân tay luống cuống, không biết phải trả lời Lâm Thiên thế nào.

“Liễu Điệp, cô có chuyện gì vậy? Cô làm bồi bàn ở khu nghỉ dưỡng Thanh Nhàn này à?” Lâm Thiên hỏi cô ấy.

“Vâng, đúng ạ.”

Liễu Điệp vội vàng gật đầu. Cô ấycũng không biết phải giải thích thế nào, đành phải gật đầu.

“Nhưng mà trông cô ăn mặc đẹp như vậy, không giống dáng vẻ của bồi bàn? Không phải cô đang nói dối tôi đấy chứ? Còn nữa, chẳng lẽ tôi cho cô tiền ăn học, cô lại lấy đi mua mấy bộ quần áo này?”

Lâm Thiên cau mày hỏi.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Anh cũng không biết việc Liễu Điệp bây giờ đã là con gái lớn của gia đình Nam Cung. Cho nên nhìn thấy Liễu Điệp ăn mặc lộng lẫy như vậy, nghĩ đến gia đình của cô ở nông thôn, không có tiền, đương nhiên Lâm Thiên sẽ cho rằng Liễu Điệp dùng 700 triệu mình cho để mua những thứ này. Chứ Liễu Điệp lấy đâu ra tiền.

Lâm Thiên có chút không vui, tiếp tục nói:

“Liễu Điệp, cô như vậy khiến tôi thật thất vọng. Tôi cho cô 700 triệu học đại học, là hy vọng cô có thể thi đại học thật tốt, sau đó có thể thay đổi cuộc sống. Thay vì việc cô cầm 700 triệu này đến Hà Nội tiêu xài.”

Lâm Thiên có chút thất vọng.

Thật ra Lâm Thiên đối với những món quần áo hàng hiệu xa xỉ cũng không hiểu biết nhiều. Nếu anh biết thì bộ váy và đồ trang sức trên người của Liễu Điệp giá trị gấp ngàn vạn lần, 700 triệu chưa chắc đã mua nổi.

“Không phải đâu anh Lâm Thiên, tôi làm sao có thể như vậy.”

Liễu Điệp lo lắng xua xua tay. Thấy Lâm Thiên hiểu nhầm mình, cô đột nhiên bật khóc.

Lâm Thiên thấy bộ dạng lo lắng của Liễu Điệp, cũng không cho rằng cô đang nói dối. Vì thế anh liền hỏi:

“Vậy cô nói đi, chuyện rốt cuộc là như thế nào?”
“Thực ra... Thực ra…”

Liễu Điệp không muốn để lộ thân phận của mình, vì cô đã sớm có hôn ước. Cô không muốn giữa cô và Lâm Thiên có khúc mắc gì. Nhưng cô lại không chịu nổi việc bị Lâm Thiên hiểu lầm. Ai có thể chứ Lâm Thiên thì không được. Nên Liễu Điệp đang suy nghĩ liệu có nên nói cho Lâm Thiên không.

Ngay lúc Liễu Điệp được chuẩn bị nói với Lâm Thiên, thì quản lý của khu nghỉ dưỡng Thanh Nhàn vội vàng chạy đến.

“Tô Bảo Nhi đâu? Tiệc rượu sắp bắt đầu rồi, mời cô Tô Bảo Nhi mau lên sân khấu hát đi.”

Quản lý của nhà hàng nói.

“Tôi biết rồi, tôi đến cùng với Tô Bảo Nhi mà.”

Lâm Thiên đáp.

“Nhanh lên một chút, hiểu chưa? Nếu làm lỡ giờ của bữa tiệc, các anh làm sao gánh nổi việc này.”

Người quản lý không kiên nhẫn liền nói. Lâm Thiên ánh mắt hơi khó chịu:
“Mong anh thái độ hợp tác tốt một chút, chỉ là một quản lý thôi, làm gì mà phải ầm ĩ lên thế?”

Người của Bạch Vân Các hấp tấp như thế, Lâm Thiên có thể hiểu.

Mẹ kiếp, bây giờ quản lý của nhà hàng mà đã làm ra vẻ mặt này, còn ở đây nói ra nói vào, điều này khiến Lâm Thiên rất khó chịu.

Hôm nay Lâm Thiên đã ôm một bụng tức, đã vậy còn gặp tên quản lý thái độ, hiển nhiên anh mặt mày cau có.

“Này, cậu cho rằng cậu là ai? Cư xử tốt chút đi. Nếu cậu là nhân vật lớn ở Hà Nội này, tôi đương nhiên thái độ đối với cậu sẽ tốt, nhưng cậu là cái thá gì? Người như cậu, tôi không phải đã gặp qua một vài rồi sao?”


Quản lý cười lạnh, nói.

“Anh muốn chết à?”

Sắc mặt Lâm Thiên trầm xuống, đem cánh tay nắm lấy cổ của tên quản lý. Tên quản lý vì nghẹn cổ mà mặt mũi đỏ bừng, gân xanh nổi đầy trên trán. Tay chân vùng vẫn lung tung, không ngừng giãy giụa. Nhưng với sức mạnh của Lâm Thiên, căn bản muốn vùng vẫy cũng không nổi.

“Tha mạng. Tha mạng.”

Quản lý nhà hàng dùng cố gắng kêu tha mạng. Liễu Điệp cũng vội vàng chạy đến, nói: “Anh Lâm Thiên, đừng như vậy. Nếu ở đây mà để xảy ra án mạng thì anh sẽ gặp rắc rối đấy. Một trong những cổ đông của khu nghỉ dưỡng Thanh Nhàn có nhà họ Chu. Nhà họ vẫn muốn đối phó với anh. Một khi ở đây nếu có người chết, nhà họ Chu chắc chắn sẽ tìm anh hỏi chuyện, lấy cớ này mà gán cho anh tội gϊếŧ người.”

Sau khi nghe những lời này, Lâm Thiên mới chậm rãi buông ra. Anh cũng không có ý muốn gϊếŧ anh ta, chỉ muốn dạy cho anh ta một bài học. Nhưng đương nhiên nếu đã chọc giận Lâm Thiên thì không phải là anh không dám làm. Trước khi xác nhận mối quan hệ với ông ngoại anh là Lê Chí Thành, Lâm Thiên cũng chịu nhiều khinh dễ. Từ lúc trở thành người thừa kế giàu có, Lâm Thiên tự thề sẽ không chịu tủi nhục như vậy nữa.
Hơn nữa, Lâm Thiên cũng biết nếu muốn trở thành kẻ thù của toàn bộ khu nghỉ dưỡng Thanh Nhàn, thì sẽ phải suy nghĩ cặn kẽ, nói cho cùng thì ông chủ phía sau nhà hàng này địa vị cũng không thấp, huống chi đây mới là quản lý thôi.

“Khụ. Khụ.”

Lâm Thiên buông tay ra, tên quản lý ngay lập tức ôm lấy cổ, ho khan một trận, giống như vừa mới thoát chết. Một lát sau, hắn mới hồi phục tinh thần:

“Thằng nhãi... mày dám hành hung tao, nói cho mày biết, mày sắp gặp chuyện lớn rồi, mày tiêu đời rồi.”

Tên quản lý nhà hàng hung tợn chỉ tay vào mặt Lâm Thiên. Liễu Điệp vội vàng bước đến nói: “Anh quản lý, chuyện cũng không có gì to tát, anh bỏ qua đi, coi như mọi chuyện đã xong. Bây giờ muốn mời Tô Bảo Nhi đến hát tại bữa tiệc, nếu để chậm trễ buổi tiệc của phái Bạch Vân thì quản lý anh cũng không gánh nổi trách nhiệm đâu.”
“Cô... cô Diệp ?”

Tên quản lý nhìn thấy Liễu Điệp phía sau, rất kinh ngạc.

Anh ta đương nhiên nhận ra cô ấy. Đây chính là cô chủ của gia tộc Nam Cung. Vì vậy anh ta đối với Lâm Thiên cũng nhẹ giọng:

“Thưa cậu, thái độ của tôi lúc nãy không tốt. Tôi thực sự xin lỗi. Cô Diệp nói đúng, để chậm trễ bữa tiệc của phái Bạch Vân thì chúng ta không gánh được trách nhiệm. Cậu hãy dẫn cô Tô Bảo Nhi tới đi.”

Lâm Thiên nghe quản lý giải thích, bây giờ mới bỏ qua. Sau đấy tên quản lý liền rời đi.

“Liễu Điệp, tôi còn có việc. Chuyện của cô chốc nữa sẽ nói sau. Đây là số điện thoại của tôi. Gọi cho tôi sau nhé.”

Lâm Thiên vừa nói vừa đưa danh thϊếp cho Liễu Điệp. Sau đấy liền xoay người đi về phòng hóa trang của Tô Bảo Nhi.

Sau khi vào trong phòng hóa trang, Tô Bảo Nhi so với lúc trước khi trang điểm cũng không quá khác biệt, đợi thêm 2 phút, Lâm Thiên mới cùng Tô Bảo Nhi đi về phía phòng tiệc.

Khi bước ra khỏi phòng, anh không thấy bóng dáng của Liễu Điệp, chắc cô ấy đã rời khỏi đây rồi. Trên đường đi, Lâm Thiên không khỏi suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra.


“Không thể nào, tại sao Liễu Điệp lại biết nhà họ Chu là cổ đông đứng sau khu nghỉ dưỡng Thanh Nhàn? Hơn nữa lại biết mình và nhà họ có thù oán?”


Lâm Thiên nghi hoặc thầm nghĩ trong bụng. Anh nghĩ đến lúc trước, khi vẫn đang kẹp cổ tên quản lý, thì Liễu Điệp đã tiến tới khuyên anh, nói những lời như vậy, Lâm Thiên càng nghĩ càng cảm thấy không đúng


“Còn nữa, lúc sau Liễu Điệp tiến đến ngăn cản quản lý, tên quản lý hình như gọi cô là... cô chủ Diệp? Sao lại như vậy nhỉ?”


Lâm Thiên càng nghĩ càng thêm rối. Anh nhớ rõ khi quản lý gọi Liễu Điệp là “cô chủ Diệp”, thái độ cũng rất kính trọng.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK