Mục lục
Cực phẩm đại thiếu - Lâm Thiên - Thanh Mai (fill)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu đề là “Một đại gia bí ẩn nào đó ở app Bigo Live điên cuồng tặng 5200 cái tên lửa, làm mới lịch sử kỷ lục của Bigo Live từ trước đến nay.”

“Đại gia thần bí của Bigo Live tuyên bố phải giúp Tô Bảo Nhi đoạt quán quân Hội fans!”

“Hội fans Bigo Live, đại gia thần bí làm xạo trộn thế cục, người đứng đầu Bigo Live có thể không bảo vệ được ngôi quán quân?”

Lâm Thiên bấm vào nhìn một chút thấy nội dung viết cũng tương đối phóng đại.

Nội dung bài báo này đều biểu hiện rằng tuy vị đại gia thần bí này hào phóng nhưng độ nổi tiếng của Vũ Ngọc Hiền cực kỳ cao, lại có mấy vị đại gia lớn ủng hộ, Tô Bảo Nhi muốn đoạt quán quân căn bản là không có khả năng.

Mặt khác, bài báo cũng nhắc lại chuyện đạo nhạc của Tô Bảo Nhi, cũng biểu hiện phẩm chất của Tô Bảo Nhi kém.

Đúng lúc này, một phụ nữ trung niên đeo kính râm đi vào trong cửa hàng.

“Thằng nhóc, làm ăn kiểu gì thế, khách vào quán cũng không chào? Cửa hàng của cậu không muốn mở nữa à?”Người phụ nữ trung niên không nhịn được nói.

“À, xin hỏi bà muốn mua gì?”Lâm Thiên để điện thoại xuống, đứng dậy.

Hiện giờ Đặng Nam không có ở cửa hàng, tất nhiên Lâm Thiên phải giúp anh ta trông hàng.

“Năm cân thanh long, năm cân dâu tây.” Người phụ nữ trung niên nói.

“Được.”Lâm Thiên gật đầu, sau đó bắt đầu cân hoa quả.

Phía dưới kệ mỗi loại đều có ghi giá cho nên rất đơn giản.

Lâm Thiên rất nhanh làm xong.


“Tổng cộng 700 ngàn.”Lâm Thiên đưa túi hoa quả cho người phụ nữ trung niên.

Người phụ nữ trung niên lấy trong ví ra 700 ngàn tiền mặt bỏ lên bàn, đồng thời nói:

“Ông chủ đưa hai túi hoa quả này bỏ vào sau cốp Maserati cho tôi đi.”

“À, được.”

Lâm Thiên nghĩ bây giờ mình đang giúp Đặng Nam bán hoa quả thì vận chuyển hoa quả cũng là bình thường.

Rất nhanh, Lâm Thiên đã đưa hoa quả ra xe.

Ở cửa.

Lúc Lâm Thiên chuyển hoa quả thì một tay chống vào đuôi xe Maserati.


“Tên bán hoa quả hôi hám kia, bỏ ngay bàn tay bẩn thỉu của cậu ra! Tay cậu bẩn thỉu làm bẩn cả Maserati của tôi rồi! Cậu có biết đây là xe gì không? Nếu làm bẩn thì bán cả cái tiệm của cậu cũng không đền được đâu!”Người phụ nữ trung niên gào thét với Lâm Thiên.

“Một chiếc Maserati mà thôi, làm gì căng thế?”Lâm Thiên cười lạnh.

Lâm Thiên tự thấy tay mình rất sạch sẽ mà bà ta lại nói vậy, rõ ràng là coi thường người khác, trong lòng Lâm Thiên dĩ nhiên thấy khó chịu.

“Ái dà, một tên bán hoa quả thế mà coi thường Maserati?Thật quá buồn cười, cậu đã lái Maserati bao giờ chưa?E rằng cậu chỉ lái được loại minibus thôi nhỉ?”Người phụ nữ trung niên cười nhạo.

“Tôi đã lái qua xe sang, nhìn thấy xe sang còn nhiều hơn bà đấy.” Lâm Thiên cười lạnh trả lời.

“Ha ha, cậu lái trong mơ à?Một tên bán hoa quả mà cũng không biết xấu hổ nói ra những lời này, thật là buồn cười.”Người phụ nữ trung niên cười một tràng.

Đúng lúc này, điện thoại của người phụ nữ trung niên kêu lên.

“Cô chủ nhiệm, cô nói gì cơ? Con tôi đánh nhau với bạn ở lớp hả? Được, tôi đến ngay đây, cô nhất định phải dạy dỗ đứa kia cho tốt đấy.”Người phụ nữ trung niên nói.

Sau khi bà ta cúp điện thoại thì nói:



“Thằng nhóc, coi như cậu may mắn đấy, tôi còn có việc không rảnh nói nhảm với cậu nữa, nếu không cậu dám thách thức tôi thì tôi cho cửa hàng bán trái cây thối của cậu đóng cửa.” Người phụ nữ trung niên nói.
Sau khi nói xong, bà ta lập tức quay người lên xe rời đi.

Người phụ nữ trung niên vừa mới đi thì Đặng Nam đã vội vàng chạy về.

“Anh à, anh đi mua đồ ăn nhanh thế à?” Lâm Thiên hỏi Đặng Nam.

“Không phải, vừa rồi tôi nhận được điện thoại của cô giáo nói con tôi đánh nhau với bạn, bảo tôi nhanh đến trường xử lý.”Đặng Nam có vẻ lo lắng.

“Vậy à?Tôi đi cùng anh.”Lâm Thiên cũng đứng dậy.

Ngay sau đó, Lâm Thiên và Đặng Nam cùng lên minibus chạy nhanh đến trường tiểu học ở huyện Thanh.

Trong phòng làm việc ở trường.

“Con à!”

Sau khi Đặng Nam vào phòng làm việc thì phát hiện trên mặt con anh ta chỗ xanh chỗ tím, hiển nhiên là bị đánh.

Đứng bên cạnh còn có một đứa nhỏ, chắc người đánh nhau với con của Đặng Nam, nhưng thoạt nhìn bên ngoài cũng không có bất kỳ vết thương nào.
“Cha, Chu Hạo cười con là đứa không có mẹ, con bảo nó không được nói vậy, nó.. Nó lại đánh con, huhu.” Con của Đặng Nam vừa nói vừa khóc.

“Con đừng sợ, cha đến rồi.” Đặng Nam ngồi xổm xuống liên tục an ủi thằng bé.

Đứa nhỏ tên Chu Hạo kia hống hách nói: “Đánh mày thì thế nào, tội dám cãi lại tao, cha tao là Chu Cường đấy.”

Sau khi Đặng Nam nghe những lời này thì vội vàng đứng lên nhìn cô chủ nhiệm lớp hỏi:

“Cô chủ nhiệm, cuối cùng là có chuyện gì thế?”

“Anh Đặng Nam, con trai anh đánh bạn, tính rất xấu.”Vẻ mặt cô chủ nhiệm nghiêm túc.

“Cha ơi, con không đánh bạn, là bạn Chu Hạo đánh con.”Con trai của Đặng Nam khóc nói.

“Em còn nhỏ tuổi mà dám nói dối với người lớn, em xem xem bạn Chu Hạo bị em đánh thành dạng gì rồi này.”Cô chủ nhiệm lạnh lùng nói.
Lâm Thiên quay đầu nhìn Chu Hạo đang đứng cạnh đó, trắng bóc không có vết thương gì.

Đặng Nam cũng vội nói:

“Cô chủ nhiệm, cô… Cô có nhầm không? Bé Chu Hạo này làm gì có vết thương nào, còn trên mặt con tôi đều là vết thương, con tôi mới giống người bị hại mà.”

“Thế nào là không bị thương, đốt ngón tay bạn Chu Hạo đều đỏ lên rồi này!”Cô chủ nhiệm nói.

Lâm Thiên nghe vậy không khỏi cười lạnh: “Tay nó đỏ vì nó đánh bạn đấy.”

Cô chủ nhiệm nghiêm túc nói: “Mấy người thì biết cái gì, tuy bạn Chu Hạo không có biểu hiện bị thương bên ngoài, nhưng là bị thương bên trong, nghiêm trọng hơn vết thương ngoài da nhiều.”

Lâm Thiên lắc đầu cười nhạt: “Cô giáo này, cô không hổ là giáo viên tốt của nhân dân, thật là trợn mắt nói mò.”

Tình huống quá rõ ràng rồi, con của Đặng Nam là bị Chu Hạo kia đánh.
Coi như là Lâm Thiên đã nhìn ra thằng nhóc Chu Hạo đánh người kia tám chín phần là trong nhà có bối cảnh nhất định rồi, cho nên cô chủ nhiệm lớp mới thiên vị nó như vậy.

“Anh là ai?Ở đây có phần của anh nói à?”Cô chủ nhiệm khó chịu nhìn Lâm Thiên.

“Cô chủ nhiệm, đây là bạn của tôi.”Đặng Nam nói.

Đúng lúc này, người phụ nữ trung niên đeo kính râm vội vã chạy vào phòng làm việc.

“Ôi con ơi, con không sao chứ?”



Sau khi người phụ nữ trung niên vào cửa thì vội vã chạy đến trước mặt cậu bé tên Chu Hạo kia, hiển nhiên bà ta chính là mẹ của cậu ta.

Lâm Thiên nhìn kỹ lại đây không phải là người phụ nữ trung niên mua hoa quả lúc trước à.
“Mẹ, tay con đau quá, thằng nhóc này xương quá cứng.”Chu Hạo nói.

“Được, mẹ làm chủ cho con.” Người phụ nữ trung niên an ủi.

Ngay sau đó, người phụ nữ trung niên ngẩng đầu nhìn Đặng Nam.

“Anh chính là cha của thằng nhóc kia đúng không? Nhanh bảo con trai anh xin lỗi con trai tôi!” Người phụ nữ trung niên lớn tiếng nói.

“Dựa vào cái gì, phải là con trai bà xin lỗi con trai tôi mà!”Đặng Nam tức giận nói.

Tuy bình thường Đặng Nam là người hiền hòa, nhưng khi thấy con trai mình bị đánh đến mặt toàn vết thương thì trong lòng anh ta chắc chắn tức giận.

Con mình bị đánh mà còn phải nói xin lỗi người ta? Anh ta làm không được!

“Cái gì? Xin lỗi con anh? Ha ha, anh biết tôi là ai không? Nhà máy Chiến Thắng ở huyện Thanh này là nhà tôi mở.Chỉ bằng dáng vẻ nghèo túng này của anh thì anh có tư cách gì bảo tôi xin lỗi anh?”Người phụ nữ trung niên cười nhạo.
“Nhà máy Chiến Thắng?”Đặng Nam ngẩn ra.

Đây chính là nhà máy hạng đầu ở huyện Thanh bọn họ.

“Chiến… Nhà máy Chiến Thắng thì sao, bà cũng phải… Cũng phải nói lý chứ, con trai bà đánh người, còn bảo chúng tôi xin lỗi, thiên lý ở đâu!”Đặng Nam cắn răng nói.

Đối với Đặng Nam mà nói, nếu như bản thân anh ta bị oan ức thì anh nhịn một chút cũng thôi.

Nhưng con trai mình bị oan ức thì anh ta thật sự không thể nhịn được.

“Thiên lý?Ha ha, nhà tôi có tiền có quyền, chính là thiên lý, anh đã lớn đến nhường này rồi đừng có nói ngay cả đạo lý này cũng không biết chứ?”Người phụ nữ trung niên cười nhạt nói.

Lúc này, cô giáo cũng mở miệng nói: “Anh Đặng Nam, nếu anh và con trai anh không nói xin lỗi thì chúng tôi chỉ có thể đuổi học con trai anh thôi.”

“Các người… Các người…”
Đặng Nam tức xanh cả mặt, nhưng anh ta cũng không có cách nào cả, anh ta chỉ có một cảm giác bất lực sâu đậm, ai bảo anh ta không có bản lĩnh chứ?

Ở xã hội này, người không có bản lĩnh đã định trước sẽ bị bắt nạt.

Lâm Thiên kéo Đặng Nam lại, tiến lên một bước, tựa cười mà không cười nói:

“Ý là bây giờ không thích nói đạo lý mà phải nói quyền thế phải không?Được, để tôi chơi với mấy người.”

“Là cậu à?”

Người phụ nữ trung niên nhận ra Lâm Thiên.

Ngay sau đó, bà ta cười nhạo nói:

“Một tên bán hoa quả thối mà còn dám nói khoác, cậu có tư cách gì theo tôi chơi quyền thế, tôi chỉ cần nói một câu là có thể đập cửa hàng hoa quả của cậu rồi, cho cậu không thể ở lại huyện Thanh này.”

“Có tư cách hay không thì cứ chờ đó.”


Lâm Thiên vừa nói vừa lấy điện thoại ra gửi mấy tin nhắn đi.

Đặng Nam kéo Lâm Thiên sang một bên, nhỏ giọng nói:


“Lâm Thiên, chuyện này cứ để mình anh giải quyết đi, nhà máy Chiến Thắng có quyền thế rất lớn ở huyện Thanh này.”


Tuy hôm nay Lâm Thiên đã giúp anh ta hai lần liên tục, nhưng anh ta biết chuyện hiện tại không như lúc trước, lúc này dính đến người có quyền thế rất lớn ở huyện Thanh này, anh ta không muốn liên lụy đến Lâm Thiên.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK