Mục lục
Cực phẩm đại thiếu - Lâm Thiên - Thanh Mai (fill)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi luồng sức mạnh này tác dụng lên tay của Lâm Thiên, đối với Lâm Thiên mà nói, hoàn toàn không ngứa cũng không đau, không có chút cảm giác nào.

Tay của Lâm Thiên, cũng không nhúc nhích tí nào.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Công Tôn Phong Vân thấy Lâm Thiên không có phản ứng, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi.

Chuyện này hoàn toàn không giống với dự đoán của anh ta chút nào.

Công Tôn Phong Vân vốn cho rằng, sau khi anh ta dùng lực tấn công, Lâm Thiên sẽ trực tiếp tan tác.

Anh ta thôi thúc sức mạnh đủ để nhẹ nhàng đánh bay một người bình thường.

Nhưng mà, cánh tay của Lâm Thiên, vậy mà lại không có bất cứ phản ứng gì, dường như không có bị bất cứ sức mạnh nào đè ép cả.

Mấy người đang vây xem xung quanh cũng đều nghi ngờ không thôi.

“Không phải đã bắt đầu rồi sao? Sao cậu chủ Phong Vân còn chưa dùng sức nữa?”

“Đúng vậy đó, theo lý mà nói hẳn là là cậu chủ Phong Vân phải trực tiếp dùng sức gϊếŧ chết thằng nhãi này trong chớp nhoáng mới đúng chứ.”

“Chẳng lẽ là cậu chủ Phong Vân muốn trêu đùa thằng nhãi này một chút, cho nên mới cố ý không dùng sức?”

“Chắc là như vậy rồi, nếu như cậu chủ Phong Vân thật sự dùng sức thì thằng nhãi này đã sớm thua rồi.”

Đám người vây xem thấy tay của hai bên đều không có phản ứng gì, nên bọn họ tự cho là Công Tôn Phong Vân còn chưa dùng sức.

Nam Cung Điệp thấy cuộc đọ sức đã bắt đầu, trái tim của cô ấy cũng hoàn toàn treo lên trên mắt luôn rồi, trong lòng bàn tay đang siết chặt cũng đổ đầy mồ hôi.


Thậm chí trong lòng Nam Cung Điệp cũng đã nghĩ xong, nếu như Lâm Thiên thua trong cuộc đọ sức này, dù cô ấy có phải dốc toàn lực thì cũng phải bảo vệ được tính mạng cho Lâm Thiên, cùng lắm thì cô ấy sẽ thỏa hiệp với Công Tôn Phong Vân, cùng lắm thì cô ấy sẽ đồng ý kết hôn với Công Tôn Phong Vân.

Trái lại, nếu Công Tôn Phong Vân thật sự muốn gϊếŧ Lâm Thiên, thì dù cô ấy có chết cũng sẽ không để Công Tôn Phong Vân đạt được mục đích.

Nam Cung Chính đang đứng cách đó không xa, cũng tỉ mỉ chú ý tình huống bên này.

Ở giữa sân.

“Cậu chủ Công Tôn Phong Vân, mày cứ dùng hết sức đi, không cần nhường tao đâu.” Trên mặt Lâm Thiên nở nụ cười nhìn Công Tôn Phong Vân.

Sau khi Công Tôn Phong Vân nghe được những lời đó, các cơ trên mặt đột nhiên giật mạnh.

“Thằng nhãi, tìm chết mà.”

Công Tôn Phong Vân nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó trực tiếp gia tăng sức lực.

Công Tôn Phong Vân không ngừng tăng thêm sức lực,


Sau khi sức lực tăng đến mức độ tối đa, cái bàn cũng rung lắc cạch cạch, dường như có chút sắp không chống chịu được nữa.

Nhưng mà, tay của Lâm Thiên vẫn như cũ không nhúc nhích tí nào, dường như không có bị sức mạnh đó ảnh hưởng chút nào.

“Đáng chết.”

Sắc mặt Công Tôn Phong Vân khó coi, cuối cùng anh ta cũng nhận ra được có chỗ không thích hợp.

Anh ta cũng đã dốc tất cả sức mạnh của mình ra, dùng hết toàn bộ sức của mình, vậy mà vẫn không lay chuyển được Lâm Thiên chút nào, thậm chí sắc mặt của Lâm Thiên cũng không có thay đổi tí nào.

Mặc dù Công Tôn Phong Vân rất tự cao, nhưng giờ phút này trong lòng anh ta cũng hiểu được, chỉ sợ là anh ta đã gặp phải một kẻ khó xơi rồi.

Nhưng mà, giờ phút này đã đâm lao thì phải theo lao, đương nhiên cũng không thể dừng cuộc đọ sức lại, hơn nữa xung quanh còn có rất nhiều người đang nhìn nữa.

“Cậu chủ Công Tôn Phong Vân, anh đừng nhường thằng nhãi này, tranh thủ thời gian dùng sức đi.” Chu Tuấn lớn tiếng nói.

Sau khi Công Tôn Phong Vân nghe được những lời này, trong lòng không ngừng kêu khổ, anh ta không dùng sức chỗ nào chứ?
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Không còn cách nào, Công Tôn Phong Vân đành phải dốc hết sức ứng phó, đành phải dốc hết sức từ lúc còn bú sữa mẹ đến giờ ra.

Giờ này phút này, bởi vì không ngừng tăng thêm sức lực, nên trên mặt của Công Tôn Phong Vân đều đỏ bừng vì bị dồn máu, gân xanh trên cổ và trên trán đều nổi căng lên, toàn bộ cánh tay phải đều đỏ lên vì dùng sức quá độ.

Thậm chí, cánh tay của Công Tôn Phong Vân còn đang run rẩy vì dùng sức quá lớn.

“Mau nhìn kìa. Dáng vẻ của cậu chủ Công Tôn Phong Vân không giống như đang dùng sức mà ngược lại giống như đang dốc hết sức để ứng phó?”

“Nhưng mà… Nhưng mà sao thằng nhãi này lại không có chút phản ứng nào vậy? Có chuyện gì vậy?”

Mọi người đang vây xem ở xung quanh, cuối cùng cũng nhận ra được có gì đó không thích hợp.
Lúc trước bọn họ đều cho rằng là do Công Tôn Phong Vân không dùng lực, cố ý muốn trêu chọc Lâm Thiên.

Nhưng bây giờ bọn họ nhìn bộ dạng của Công Tôn Phong Vân, vốn không giống như không dùng lực, trái lại Công Tôn Phong Vân đang dùng hết sức từ lúc còn bú sữa mẹ đến giờ.

Kết quả, vậy mà không lay chuyện được Lâm Thiên chút nào sao?

Ở trong trận đấu.

“Công Tôn Phong Vân, mày cứ dốc hết sức đi, không cần nhường tao đâu.” Lâm Thiên vừa cười vừa nói.

“Mày… Mày…” Công Tôn Phong Vân thấy Lâm Thiên chế giễu anh ta, anh ta tức muốn nổ phổi.

Nhưng mà, anh ta năm lần bảy lượt vẫn không lay động được Lâm Thiên.

Lâm Thiên làm bộ ra vẻ đột nhiên bừng tỉnh, nói: “Ồ, hình như mày đã dùng hết toàn bộ sức lực rồi, thật ngại quá, sức lực thật sự là quá yếu, tao không cảm nhận được, tao còn tưởng rằng mày chưa bắt đầu dúng sức nữa chứ.”
Nghe như vậy, Công Tôn Phong Vân tức đến thiếu chút nữa hộc máu.

Mẹ nó, anh ta đã dùng hết sức từ lúc còn bú sữa mẹ đến giờ, sức mạnh này tùy tiện cũng có thể K.O được một người trưởng thành bình thường, vậy mà Lâm Thiên lại nói không cảm nhận được chút sức mạnh nào sao?

Giờ này phút này, xung quanh lại ồn ào lên một lần nữa.

“Con mẹ nó, thì ra thằng nhãi này giả heo ăn thịt hổ, hóa ra sức mạnh của thằng nhãi này còn mạnh hơn cậu chủ Công Tôn Phong Vân nhiều.”

“Vậy mà Công Tôn Phong Vân không mảy may làm gì được cậu ta, nói như vậy, Công Tôn Phong Vân phải thua sao.”

“Đây chính là đang cược mạng đó, nếu thật sự thua, chẳng phải cậu chủ Công Tôn Phong Vân sẽ phải dâng mạng của mình lên sao?”

Giờ phút này mọi người đều đã nhìn rõ tình thế.

Ở giữa sân.
“Nếu như mày đã không thể dùng thêm sức nữa, vậy đến lượt tao dùng lực.” Lâm Thiên hời hợt nói.

Sau khi nói xong, Lâm Thiên trực tiếp dùng lực một cái.

“Ầm.”

Một âm thanh thật lớn vang lên, tay của Công Tôn Phong Vân trực tiếp bị Lâm Thiên hung hăng đè xuống bàn.

Công Tôn Phong Vân hoàn toàn không chống cự được nữa, thậm chí ngay cả một giây đồng hồ nữa cũng không đỡ được.

Chênh lệch này, đương nhiên cách vô cùng xa.

Thậm chí Lâm Thiên vốn còn chưa dùng đến nội lực.

Đối phó với một tu sĩ cảnh giới Luyện Thể giai đoạn sau nhỏ yếu, Lâm Thiên còn khinh thường phải dùng nội lực.

Bởi vì Lâm Thiên không có sử dụng nội lực, tất nhiên Công Tôn Phong Vân không thể nhận biết được cảnh giới của Lâm Thiên, cho nên cũng không biết, Lâm Thiên là tu sĩ cảnh giới Hư Đan bẩm sinh.


“Thua rồi. Vậy mà cậu chủ Công Tôn Phong Vân thật sự thua rồi.”

“Trời ơi, không ngờ thằng nhãi này lại thắng, lực tay của thằng nhãi này sao lại lớn như vậy.”

Sau khi các cậu ấm cô chiêu đang vây xem ở xung quanh nhìn thấy kết quả như vậy, đều kinh hô một trận.

“Chết tiệt.”

Chu Tuấn xem cuộc đọ sức, cũng không nhịn được mắng một câu, anh ta còn định trông cậy vào việc mượn tay của Công Tôn Phong Vân giải quyết Lâm Thiên nữa.

Kết quả vậy mà Công Tôn Phong Vân lại thua, còn thua thảm như vậy.

Nam Cung Chính ở cách đó không xa thấy Lâm Thiên thắng trong cuộc đọ sức, ông ta cũng chấn động thật lớn.

“Vậy mà Lâm Thiên này lại thắng được Công Tôn Phong Vân? Công Tôn Phong Vân là một tu sĩ đó. Sao… Sao cậu ta làm được chứ?” Ánh mắt Nam Cung Chính khϊếp sợ, nhìn chằm chằm vào bóng người của Lâm Thiên, trong mắt đều là vẻ không thể tin được.
Ở giữa sân.

“Công Tôn Phong Vân, phong thủy thay đổi, lần trước ở tiệm bán đồ cổ mày thắng tao, lần này đến lượt tao thắng mày.” Trên mặt Lâm Thiên nở nụ cười.

Công Tôn Phong Vân thua trong cuộc đọ sức này, sắc mặt của anh ta vô cùng khó coi.

Anh ta không chỉ thua cuộc đọ sức này, mà còn cả mặt mũi và tôn nghiêm.

“Hoan hô, thắng rồi.”

Nam Cung Điệp nhìn thấy vậy mà Lâm Thiên thắng rồi, cô ấy vui mừng khoa tay múa chân, đây là kết quả mà cô ấy có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.

Công Tôn Phong Vân đứng dậy ‘Ầm’ một cái.

“Nam Cung Điệp, tôi nhắc cho cô nhớ, tôi mới là chồng chưa cưới của cô. Vậy mà cô lại đứng về phía người ngoài. Có phải nhà họ Nam Cung của các cô không muốn làm thông gia nữa hay không.”Công Tôn Phong Vân giận dữ thét với Nam Cung Điệp.

Giờ phút này lửa giận mà Công Tôn Phong Vân kìm nén trong lòng rốt cuộc cũng bộc phát ra ngoài.
“Tôi… Tôi…” Nam Cung Điệp bị dọa đến có chút không biết phải làm sao.

Lâm Thiên mạnh mẽ đứng dậy, hét lớn: “Công Tôn Phong Vân, mày đọ sức thua lại đi nổi giận với một cô gái ở đây, mày có còn là đàn ông không?”

Lâm Thiên tiếp tục nói: “Với lại, mày đã đọ sức thua, dựa theo đánh cược, mày phải giao mạng cho tao, mày muốn tự ra tay, hay là để tao ra tay?”

Sau khi Công Tôn Phong Vân nghe thấy những lời này, khóe mắt lại đột nhiên giật mạnh.

Lúc trước anh ta dám cược mạng với Lâm Thiên, là vì trước khi bắt đầu đọ sức, anh ta tự tin tuyệt đối và nắm chắc là mình sẽ chiến thắng Lâm Thiên.

Bây giờ đọ sức thua, bắt anh ta phải giao mạng của mình ra, làm sao anh ta chịu chứ.

“Sao vậy? Quyết định đánh cược trước mặt công chúng, Nam Cung Điệp và tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy rõ ràng, mày đường đường là cậu chủ Công Tôn Phong Vân của gia tộc lớn chắc sẽ không chơi xấu không thừa nhận đâu nhỉ? Nếu như vậy, thanh danh của mày chỉ e là thối rồi.” Lâm Thiên cười lạnh nói.
Công Tôn Phong Vân biết rõ, nếu bây giờ anh ta chống chế, tất nhiên sẽ tổn hại đến danh dự của anh ta, nhất định sẽ trở thành một vết ố trong cuộc đời của anh ta.

Bình thường Công Tôn Phong Vân xem trọng nhất là danh dự của bản thân, nhưng lần này vì bảo vệ tính mạng mà anh ta không còn cách nào khác, anh ta không thể chết được.

Nam Cung Điệp cũng nói: “Công Tôn Phong Vân, nếu như ngay cả tiền cược mà mình đặt ra anh cũng không dám thực hiện, vậy thì tôi sẽ hoàn toàn xem thường con người như anh.”

Sau khi Công Tôn Phong Vân nghe được những lời này, sắc mặt càng khó coi hơn, càng cảm thấy mất mặt hơn, càng cảm thấy vô cùng xấu hổ.


Ánh mắt u ám của Công Tôn Phong Vân nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên.


“Thằng nhãi, món nợ này, Công Tôn Phong Vân tao nhớ kỹ, mày chờ đó cho tao. Tao sẽ khiến cho mày thấy rõ kết cuộc của việc đối đầu với Công Tôn Phong Vân này.”

Sau khi nói xong, Công Tôn Phong Vân lập tức mang theo lửa giận quay người bước nhanh rời đi.


Tất nhiên, Công Tôn Phong Vân đã không còn mặt mũi nào mà tiếp tục ở lại nơi này chờ đợi nữa.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK