Mục lục
Cực phẩm đại thiếu - Lâm Thiên - Thanh Mai (fill)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cha, chú Hai, chú Ba, mọi người mau bỏ súng xuống, chuyện này không phải do anh Lâm Thiên làm.” Liễu Diệp lớn tiếng nói.

“Liễu Diệp, sao con có thể ngốc như vậy chứ, chuyện này rõ ràng là cậu ta làm, mặt con cũng là do cậu ta hủy, sao bây giờ con vẫn còn tin tưởng cậu ta chứ? Con có biết hay không dòng họ Công Tôn không chịu giúp chúng ta nữa, cuộc thi đấu quyền anh dưới lòng đất lần này, dòng họ Nam Cung chúng ta chắc chắn phải chịu xui xẻo rồi.” Nam Cung Chính vội vàng nói.

“Không phải vậy. Không phải anh Lâm Thiên mà. Tuyệt đối không phải.” Liễu Diệp vừa khóc vừa liên tục lắc đầu.

“Lâm Thiên, tên khốn kiếp mày nhìn cho kỹ vào. Liễu Diệp tin tưởng mày như thế nào, sao mày có thể nhẫn tâm hạ thủ với con bé được hả.” Nam Cung Chính gầm thét giận dữ với Lâm Thiên.

“Bác trai Nam Cung, Lâm Thiên tôi thề, nếu chuyện này là tôi làm, tôi sẽ bị thiên lôi đánh chết không toàn thây.” Lâm Thiên cất giọng ác liệt.

Lâm Thiên vốn dĩ không muốn cùng bọn họ giải thích cái gì, cũng không quan tâm bọn họ nói ra sao nhưng anh không muốn Liễu Diệp hiểu lầm mình.

“Mày cút đi cho tao. Tao không bao giờ muốn nhìn thấy mày nữa.” Nam Cung Chính gào thét.

“Bác Chính, chuyện chân tướng thế nào, tôi sẽ điều tra rõ ràng, không phải là vì bác mà là vì Liễu Diệp.” Lâm Thiên lạnh lùng nói.

Sau khi nói xong, anh trực tiếp xoay người rời khỏi.

Lâm Thiên biết, đám người Nam Cung Chính nhận định tai nạn xe cộ là do anh làm thì anh nói thế nào đều vô dụng, chỉ có thể dùng sự thật để lên tiếng.

Bên trong phòng bệnh.

“Anh hai, sao anh lại thả thằng nhóc đó đi chứ.” Chú Ba của Liễu Diệp vội vàng nói với Nam Cung Chính.


Chú Hai cũng lên tiếng: “Đúng vậy, tên nhãi con đó chính là hung thủ, đáng lí phải đánh chết nó, sao lại thả cho nó chạy vậy.”

Nam Cung Chính lắc đầu nói: “Liễu Diệp hiện giờ vô cùng tin tưởng nó. Hơn nữa tâm trạng của con bé bây giờ vô cùng không ổn định. Nếu nổ súng gϊếŧ hắn nay trước mặt Liễu Diệp sợ là con bé sẽ không chịu nổi.”

Dừng một chút, Nam Cung Chính lại tiếp tục nói: “Trước tiên cứ điều tra chuyện này đi đã, chờ thu được đầy đủ chứng cứ, khiến cho thằng nhãi này khỏi phải cãi cố, cũng để cho Liễu Diệp nhìn rõ bản chất của nó rồi gϊếŧ nó cũng không muộn. Chuyện này anh sẽ đích thân điều tra.”

“Có lý.” Chú hai và chú Ba đều gật đầu đồng tình.

“Tất nhiên, anh đoán là Công Tôn Phong Vân sẽ không bỏ qua cho thằng nhãi này đâu, nói không chừng chẳng cần chúng ta ra tay, Công Tôn Phong Vân cũng đã gϊếŧ chết nó rồi.” Nam Cung Chính híp mắt nói.

Trên giường bệnh, Liễu Diệp nghe đến đây liền lộ ra vẻ lo lắng.

“Cha, cầu xin cha giúp anh Lâm Thiên một tay đi. Không thể để cho Công Tôn Phong Vân tổn thương anh ấy được.” Liễu Diệp lo lắng nói.

“Liễu Diệp, cậu ta chính là người hại con xảy ra tai nạn xe cộ, sao con lại ngốc như vậy chứ, còn nghĩ cách cứu nó? Còn nữa, bây giờ chúng ta tự thân còn khó bảo toàn, lấy tư cách gì mà đi bảo vệ nó?” Nam Cung Chính lắc đầu nói đạo lý.


Bên kia.

Tại nhà của Công Tôn Phong Vân.

Công Tôn Phong Vân tức giận đập một phát lên bàn.

“Lâm Thiên đáng chết, mày dám phá hư chuyện tốt của tao, tao nhất định sẽ gϊếŧ mày.” Công Tôn Phong Vân giận dữ hét lớn.

Lúc này, cửa phòng khách bị đấy ra, một người chỉ còn một mắt đi đến cúi chào với Công Tôn Phong Vân.

“Cậu chủ lớn.” Độc Nhãn Long cúi chào Công Tôn Phong Vân.
“Chú Long, chú giúp tôi đi gϊếŧ một người, tên anh ta là Lâm Thiên. Tiểu tử này có chút võ công, cho nên đành ủy khuất chú Long ra tay. Đây là thông tin và địa chỉ của anh ta.” Công Tôn Phong Vân đưa cho Độc Nhãn Long một tờ tài liệu.

Lúc trước ở tiệc rượu bẻ cổ tay, Công Tôn Phong Vân phát hiện sức lực của Lâm Thiên không phải người thường, cho nên anh mới phải phái cao thủ đi gϊếŧ Lâm Thiên.

Độc Nhãn Long, là tên côn đồ số một dưới trướng dòng họ Công Tôn, đạt cảnh giới sau luyện khí kỳ, so với Công Tôn Phong Vân anh ta cao hơn khoảng 2 cảnh giới.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Lúc Thạnh Hàn chưa bắt đầu tu luyện, có thể đạt đến thực lực Luyện Cốt cảnh, thấp hơn Độc Nhãn Long một cảnh giới.

Nói cách khác, thực lực của Độc Nhãn Long so với Thạch Hàn trước khi tu luyện còn lợi hại hơn nữa.
Bình thường dòng họ Công Tôn ở Hà Nội chỉ dựa vào Độc Nhãn Long có thể khϊếp một đám người kinh sợ.

“Cậu chủ lớn yên tâm, tôi sẽ đem đầu anh ta trở về gặp cậu.” Độc Nhãn Long vô cùng bình tĩnh, trên mặt không chút gơn sóng, bởi vì thực lực của ông ta đủ để cho ông ta tự tin như vậy.

Bên kia.

Sau khi Lâm Thiên trở lại biệt thự liền gọi cho Lưu Thân một cuộc điện thoại, để anh ta bố trí vài người đi điều tra tai nạn xe cộ này, không cần biết tốn bao nhiêu đều phải tìm cho ra chân tướng.

Mới vừa nói chuyện điện thoại xong chưa lâu, tiếng chuông cửa nhà Lâm Thiên vang lên.

Lâm Thiên đề phòng, trước tiên đi mở cửa.

Sau khi mở cửa, đập vào mắt anh lại là Liễu Diệp. Mặc dù trên mặt Liễu Diệp có băng vải che khuất nhưng Lâm Thiên anh sẽ không nhận sai.

“Liễu Diệp, cô… cô không phải đang ở bệnh viện sao?” Lâm Thiên tỏ vẻ kinh ngạc.
“Anh Lâm Thiên, tôi… tôi lo lắng cho an nguy của anh nên sau khi cha rời khỏi phòng bệnh, tôi tìm chú Phúc giúp đỡ, lén chạy đến đây tìm anh.” Liễu Diệp cắn môi nói.

“Cô, cô gái ngu ngốc này, bản thân bị thương thành như vậy rồi còn lo lắng cho tôi cái gì, mau vào đây đi.” Lâm Thiên bất đắc dĩ lắc đầu nói.

Đưa Liễu Diệp vào trong biệt thự.

“Mùi thuốc thật nồng đậm.” Liễu Diệp không nhịn được cảm than một câu.

“Gần đây tôi đang nghiên cứu dược liệu.” Lâm Thiên nói.

Ngay sau đó, Lâm Thiên nhìn Liễu Diệp nghiêm túc lên tiếng:

“Liễu Diệp, chuyện tai nạn xe, thật sự không phải tôi làm, tôi đã phái người đi điều tra chân tướng rồi.”

Những người khác hiểu lầm Lâm Thiên, anh có thể không thèm để ý, nhưng anh rất quan tâm chuyện Liễu Diệp có hiểu lầm mình hay không.
“Anh Lâm Thiên, nếu tôi không tin anh, tôi còn đến tìm anh sao?” Liễu Diệp lộ ra nụ cười.

Ngay sau đó, Liễu Diệp cúi đầu, chán nản nói: “Chẳng qua là… Liễu Diệp sau này là một người xấu xí rồi, tôi thật không biết phải nhìn anh như thế nào.”

Bây giờ có lớp vải ngăn cản, Liễu Diệp mới có can đảm gặp mặt Lâm Thiên.

Nếu như bỏ đi lớp băng này, Liễu Diệp sợ rằng sẽ chẳng đào ra nổi một tia can đảm để đến gặp mặt anh.

Lâm Thiên vẻ mặt chân thành nhìn Liễu Diệp, ngữ khí kiên định, nói:

“Liễu Diệp, tôi sẽ nghĩ biện pháp giúp cô khôi phục diện mạo.”

Trong sách có ghi lại một loại đan dược, tên là Định Nhan đan, có thể làm cho dung nhan của một người phụ nữ trẻ trung vĩnh viễn, nếu như khuôn mặt bị hủy dung cũng có thể nhờ vào đan dược này mà phục hồi.
Chỉ là Định Nhan đan là đan dược trung cấp, Lâm Thiên lại chỉ mới là luyện đan sư sơ cấp, chưa đủ khả năng để luyện chế.

Nhưng để trở thành trung cấp luyện đan sư, đối với Lâm Thiên mà nói chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Hơn nữa, Lâm Thiên tin chắc thời gian này cũng không còn dài.



“Anh Lâm Thiên, anh không cần an ủi tôi, bác sĩ nói vết thương trên mặt tôi quá sâu. Sau này cho dù có can thiệp bằng phẫu thuật thẩm mỹ thì cũng không thể khôi phục lại như cũ được nữa, vẫn sẽ tồn tại những dấu vết rất sâu, chuyện khôi phục dung mạo cơ bản là vô phương.” Liễu Diệp lắc đầu nói.

“Đợi đến lúc đấy thì biết.” Lâm Thiên khẽ cười.

Lâm Thiên biết, thứ đan dược này nói ra rất mơ hồ, chờ bản thân có thể điều chế thành công rồi đem cho Liễu Diệp ăn thử, tự cô ấy sẽ hiểu.
“Anh Lâm Thiên, nói chuyện của anh trước đi. Dựa trên tính cách của Công Tôn Phong Vân, anh ta nhất định sẽ trả thù anh. Trong đêm nay anh mau chóng rời khỏi Hà Nội đi, Liễu Diệp không muốn thấy anh bị hại.” Liễu Diệp Lo lắng nói.

“Binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn. Yên tâm đi, tôi có thể ứng phó được.” Lâm Thiên nở nụ cười.

“Anh Lâm Thiên, dòng họ Công Tôn thực sự rất lợi hại, bọn họ sở hữu tu sĩ trong truyền thuyết, nghe nói tu sĩ vô cùng khủng bố. Coi như Liễu Diệp cầu xin anh, anh mau rời đi được không.” Liễu Diệp lại không ngừng quan tâm.

“Liễu Diệp, nếu tôi nói tôi cũng là tu sĩ, cô tin không?” Lâm Thiên cười hỏi.

“Anh Lâm Thiên, anh cũng đừng chọc tôi vui vẻ.” Liễu Diệp chu mỏ đáp.

Liễu Diệp vừa dứt lời, cửa biệt thự truyền đến tiếng “Phanh” rất lớn.
Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn lại, cửa chống trộm của biệt thự đã bị đá bay.

Đập vào mắt Lâm Thiên là một người đàn ông.

“Người này… Người này thật khủng quá.” Liễu Diệp bị dọa sợ.

“Anh là ai?” Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn Độc Nhãn Long.

Độc Nhãn Long hai tay chắp sau lưng, từ từ đi vào, tư thái vương giả.

“Kẻ hèn đệ nhất hộ pháp của dòng họ Công Tôn, theo mệnh lệnh của cậu chủ Công Tôn Phong Vân đến lấy mạng chó của Lâm Thiên cậu.” Độc Nhãn Long mặt mày ngông cuồng.

Có thể thấy Độc Nhãn Long chẳng thèm coi Lâm Thiên ra gì, bởi vì ông ta đối với thực lực của bản thân là tự tin tuyệt đối.

“Anh Lâm Thiên, ông ta, ông ta chắc chắn là tu sĩ trong truyền thuyết, làm thế nào bây giờ?” Liễu Diệp lo lắng không thôi.

Cửa chống trộm kiên cố như vậy bị ông ta một cước đá bay, khiến cho Liễu Diệp chấn động thật sâu.
“Không có chuyện gì, tôi sẽ giải quyết.” Lâm Thiên mỉm cười vỗ lên tay Liễu Diệp.

Ngay sau đó, Lâm Thiên đứng dậy, nhìn về phía Độc Nhãn Long.

“Ông vừa mới bảo đến lấy mạng chó của tôi? Chỉ tiếc, hôm nay người bỏ mạng là ông.” Lâm Thiên khoanh tay, ung dung bình tĩnh đứng.

Thời điểm Độc Nhãn Long đá bay cửa, Lâm Thiên đã cảm ứng được Độc Nhãn Long là một tu sĩ luyện khí kỳ.

Trong mắt Lâm Thiên, luyện khí kỳ chỉ là một con kiến hôi mà thôi.

“Ha ha, thằng nhóc kiêu ngạo, cậu sợ là không biết sự lợi hại của tôi, chịu chết đi.”

Độc Nhãn Long cười lớn một tiếng, sau đó trực tiếp vung nắm đấm tới Lâm Thiên.


“Vậy anh sợ rằng cũng không biết sự lợi hại của tôi rồi.” Lâm Thiên khóe miệng hiện ra một nụ cười.


Vừa dứt câu, Lâm Thiên trực tiếp đem khí tức của tiên thiên hư đan cảnh thả ra.

“Cái gì? Hư… Hư đan cảnh cường giả?”


Vốn là mặt mày tự tin nhưng khi Độc Nhãn Long cảm nhận được khí tức kinh khủng Lâm Thiên thả ra, sắc mặt thay đổi kịch liệt.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK