Mục lục
Cực phẩm đại thiếu - Lâm Thiên - Thanh Mai (fill)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phạm Quảng Đức nhìn một cái, là hợp đồng chuyển nhượng tài sản. Nội dung bản hợp đồng là đem toàn bộ tài sản nhà họ Phạm, bao gồm cả tập đoàn nhà họ Phạm toàn bộ chuyển nhượng hết cho Lâm Thiên.

"Ký hợp đồng xong thì tao và con trai sẽ được thả? Mày chắc chứ?" Phạm Quảng Đức xác nhận lại một lần nữa với Lâm Thiên.

"Đúng. Lâm Thiên tôi nói được làm được." Lâm Thiên gật đầu.

"Được, tao kí!"

Phạm Quảng Đức chỉ có thể gật đầu, sau đó cầm bút lên kí tên đồng ý lên bản hợp đồng nọ. Hôm nay họ đã vào đường cùng rồi, bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất.

"Lâm Thiên, hợp đồng kí cũng kí xong rồi. Tao với con trai tao đã đi được chưa?"

Phạm Quảng Đức vừa nói, vừa đưa hợp đồng đã kí xong lại cho Lâm Thiên.

Lâm Thiên nhận hợp đồng nhìn một cái, chắc chắn hợp đồng không vấn đề gì mới nói: "Được, thả ông trước."

"Canh!"

Vừa nói dứt câu, Lâm Thiên đã rút kiếm ra khỏi vỏ. Chớp mắt một cái, Xích Huyết Kiếm đã đâm vào trước ngực của phạm Quảng Đức.

"Mày...mày...mày không giữ lời. Mày...mày nói không tính toán gì hết mà!" Phạm Quảng Đức tròn mắt, nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên.

"Đối với bạn bè, Lâm Thiên tôi nói một không nói hai. Đối với kẻ thù, không cần giữ chữ tín làm gì." Lâm Thiên bình tĩnh nói. Anh híp mắt nhìn, lại tiếp: "Ông yên tâm. Người của nhà họ Phạm rất nhanh sẽ cùng đoàn tụ dưới địa ngục với ông thôi. Từ ngày ông diệt Tỉnh Xuyên, tôi đã nói sẽ có ngày diệt trừ cả nhà họ Phạm!"


Sau nghi nghe như vậy, Phạm Quảng Đức lộ ra vẻ tuyệt vọng. Ông ta và nhà họ Phạm, cứ như vậy tàn lụi? Một loại hối hận cùng tuyệt vọng dâng lên trong lòng Phạm Quảng Đức.

Lâm Thiên rút bảo kiếm ra, Phạm Quảng Đức cũng theo đó mà ngã về trước, không còn hơi thở, chỉ còn hai con mắt trừng trừng không nhắm. Tựa như đang cho thấy ông ta không hề cam lòng biết bao. Gia chủ nhà họ Phạm uy chấn tứ phương, lúc này toi mạng.

Người gϊếŧ ông ta chính là Lâm Thiên!

Ở chỗ những vị ông chủ kia thấy Phạm Quảng Đức chết đi, trong lòng bọn họ cũng không yên.

Đây rõ ràng chính là gia chủ của nhà họ Phạm. Nhà họ Phạm cũng xem như là nhà đứng đầu Tứ đại gia tộc. Gần đây sau khi đạp đổ nhà họ Triệu cùng với Tỉnh Xuyên lại càng trở thành độc tôn. Hơn nữa sau lưng họ còn có nhà họ Trần. Ở trong mắt những người đó, sự tồn tại của nhà họ Phạm kinh khủng đến thế nào chứ!

Trong lòng bọn họ đầy khϊếp sợ. Đồng thời ánh mắt nhìn Lâm Thiên cũng thêm vài phần kính sợ.

"Cha!!"


Phạm Nhật Long thấy cha mình bị gϊếŧ. Hắn cuồng loạn gào thét ầm ĩ. Gân xanh nổi đầy trên trán. Mặt cũng đỏ phừng phừng.

Phạm Nhật Long vọt tới trước mặt cha hắn. Đỡ ông ta dậy, khóc lóc chảy nước mắt nước mũi đầm đìa.

Có điều, Lâm Thiên không tỏ ra thương hại hắn chút nào.

Nếu như ông ngoại của Lâm Thiên không trốn đến chùa thì có khi đã bị gϊếŧ từ lâu rồi. Còn Thạch Hàn, còn bản thân Lâm Thiên, Phạm Nhật Long hắn sẽ thương hại mình sao? Tuyệt đối sẽ không!

"Phạm Nhật Long, có phải là rất đau lòng hay không? Đúng rồi đấy. Tao muốn gϊếŧ cha mày trước mặt mày, để cho mày phải chịu đau khổ như tao đã từng!" Lâm Thiên mặt mũi dữ tợn.

"Mày là thằng khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn!" Phạm Nhật Long tức giận gào thét.

Phạm Nhật Long hận không gϊếŧ được Lâm Thiên. Nhưng hết lần này đến lần khác hắn không thể đánh lại được Lâm Thiên.
Lâm Thiên tóm lấy cổ áo của Phạm Nhật Long, giọng lạnh như băng mà chất vấn hắn: "Phạm Nhật Long, nói cho tao biết thi thể của Thạch Hàn đang ở đâu?"



Thạch Hàn chết, Lâm Thiên nhất định phải chôn cất anh ta rồi hàng năm cúng bái. Bởi vậy cho nên Lâm Thiên phải tìm được thi thể của Thạch Hàn.

"Mày muốn biết hả? Mày nằm mơ đi! Ha ha! Có chết tao cũng không nói cho mày biết đâu!" Phạm Nhật Long ha ha cười lớn.

"Mẹ nó!"

Lâm Thiên tức giận, đấm cho Phạm Nhật Long một cái vào mặt, xô ngã hắn xuống đất.

"Mày không nói đúng không? Vậy để tao hành hạ mày ra bã!"

Lâm Thiên mang kiếm tới, thẳng tay đâm vào trên lòng bàn tay của Phạm Nhật Long, ghim hắn xuống đất.
"A! A! A!"

Phạm Nhật Long gào thảm một tiếng.

Ngay sau đó, Lâm Thiên lại lấy ra một cây chủy thủ.

"Phạm Nhật Long tao sẽ dùng con dao này cắt từng miếng từng miếng trên người mày! Đây gọi là thiên đao vạn quả, cho đến khi mày chịu nói ra thì thôi!" ánh mắt Lâm Thiên lạnh đi.

Với thực lực của Lâm Thiên, thì sớm đã có thể gϊếŧ được Phạm Nhật Long rồi. Nhưng anh không gϊếŧ hắn ngay. Bởi một đao gϊếŧ chết hắn thì quá dễ dàng cho hắn rồi. Lâm Thiên muốn hành hạ hắn tới khi hắn không chịu được mà chết. Còn nữa chính là, Lâm Thiên muốn biết tung tích thi thể của Thạch Hàn.

"Thiên đao vạn quả?" Phạm Nhật Long căng cứng người.

Thiên đao vạn quả hay còn gọi là lăng trì, là thập đại hình tra tấn tàn khốc thời cổ đại. Lại còn là loại tàn nhẫn nhất. Cắt hơn ngàn dao, đến dao cuối cùng mới đâm vào tim người bị tra tấn. Mỗi một dao chỉ cắt đi một miếng bé bằng đầu móng tay, cho đến khi lộ xương trắng thì thôi. Từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc sẽ cần khoảng một ngày. Người bị tra tấn phải chịu nỗi đau đến chết không được sống không xong.
Những điều này, Phạm Nhật Long đều rõ ràng vô cùng.

"Bạch Hổ, ra tay."

Lâm Thiên đưa dao cho Bạch Hổ.

Bạch Hổ gật đầu một cái. Sau đó bước lên bắt đầu hành hình với Phạm Nhật Long.

Từng miếng bị cắt đi là từng tiếng kêu thảm thiết của Phạm Nhật Long không ngừng vang lên.

Quan trọng nhất chính là, trong lòng Phạm Nhật Long đã hoàn toàn tuyệt vọng. Hắn không nghĩ tới người này có thể nghịch chuyển được cục diện. Hắn biết, hắn thua Lâm Thiên rồi. Hơn nữa đến tính mạng cũng bị Lâm Thiên đùa bỡn trong lòng bàn tay.

"Tao nói! Tao nói!" Phạm Nhật Long chịu không được quát lớn.

"Nói!" Lâm Thiên nhìn Phạm Nhật Long.

"Ngày đó sau khi mày nhảy xuống vách, chúng tao trở lại nơi đã đánh bại Thạch Hàn. Nhưng không thấy tăm hơi của nó ở đây hết!" Phạm Nhật Long cắn răng nói.

"Không thấy?!" Lâm Thiên nhướn mày, vội hỏi: "Trước khi chúng mày đuổi theo tao, cậu ấy còn thở hay không?"
"Còn...con thoi thóp." Phạm Nhật Long nói.

"Nói như vậy, Thạch Hàn rất có khả năng vẫn còn sống?" Lâm Thiên mừng rỡ.

Nếu nói theo cách của Phạm Nhật Long thì Thạch Hàn rất có cơ mày còn sống! Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Thiên liền mừng rỡ khôn cùng. Tuy chỉ là có khả năng thôi, nhưng ít nhất đây cũng là hy vọng! Nếu như Thạch Hàn không chết, vậy thì anh ta đang ở đâu? Tình trạng thế nào rồi?

"Lâm Thiên, mày hỏi tao cũng nói rồi, xin mày...xin mày đừng lăng trì tao nữa!" Phạm Nhật Long nằm trên đất, mở miệng cầu xin.

"Vậy thì đổi cách khác, chém eo!" Lâm Thiên nói xong, liền ngay lập tức huơ kiếm chém về phía Phạm Nhật Long.



"Phập!"

Một kiếm hạ xuống, Phạm Nhật Long bị chém thành hai nửa, chia ra từ vùng eo hông.
Chém eo cũng là một trong thập đại hình tàn khốc. Bộ phận quan trọng của con người đều tập trung ở nửa thân trên. Vậy nên sua khi bị chém thành hai khúc, thần trí vẫn còn tỉnh táo, qua một thời gian mới ngừng thở.

Trong giai đoạn trước khi tắt thở, lại phải chịu nỗi đau đớn khi cơ thể không còn lành lặn hành hạ.

"A a a! A a a!"

Phạm Nhật Long kêu thảm thiết đau đớn, thanh âm thê lương truyền khắp sảnh.

Phạm Nhật Long nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình cuối cùng lại có kết quả thế này, chết thảm đến thế. Nghĩ mình sắp chết, trong lòng Phạm Nhật Long sinh ra chút ý hối hận. Nếu sớm biết đây là kết quả, thì ngay từ đầu, hắn sẽ chẳng làm gì Lâm Thiên hết. Chỉ tiếc, chuyện đã làm, không có cách nào thay đổi được.

Tại chỗ các vị ông chủ kia, sau khi nghe được tiếng kêu thảm thiết của Phạm Nhật Long, cũng tê dại ở da đầu, sắc mặt trắng bệch. Có người nhát gan không nhịn được nôn mửa liên hồi.
Lâm Thiên xoay người, từ từ đi đến trước bàn.

Những vị này ai nấy nhất tề cúi đầu xuống. Rất nhiều người đang phát run. Hiển nhiên là bị dọa sợ xanh mặt. Lâm Thiên quét mắt nhìn một vòng, sau đó lạnh giọng hỏi: "Các ngươi, có ai không phục tôi? Có ai muốn ra mặt thay cho nhà họ Phạm không?"

Giọng nói của Lâm Thiên không lớn, nhưng mang mười phần ngang ngược. Một chữ của anh cũng đủ làm các vị đây trong lòng run rẩy không thôi.

Một ông mập mạp đứng dậy, cúi người chào với Lâm Thiên, nói: "Từ nay về sau, nhà họ Ngô tôi nguyện theo cậu chủ Lâm Thiên!"

"Từ nay về sau, Vương Vĩnh Bân tôi chỉ biết cậu chủ Lâm Thiên!" Một người khác cũng vội vàng đứng lên tỏ thái độ.

"Tập đoàn Vân Nhuận đi theo cậu chủ Lâm Thiên!"

...

Nhất thời, tất cả những người ở đây đều mau chóng đứng dậy, giọng vang vang, thái độ cung kính hướng về phía Lâm Thiên.
Bọn họ biết, lần này, Kim Đô có chuyện lớn. Sau này Kim Đô không thuộc họ Phạm, mà là họ Lâm!

Hơn nữa thủ đoạn tiêu diệt cha con Phạm Quảng Đức cùng Phạm Nhật Long mới nãy của Lâm Thiên thật gây ám ảnh cho bọn họ.

Tất thảy những điều này đều được Phạm Nhật Long bấy giờ vẫn còn thoi thóp nhìn thấy hết. Trước khi chết hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Thiên leo lêи đỉиɦ của Kim Đô.

Sau khi Lâm Thiên đảo mắt nhìn một vòng, thì dừng lại trên người một người: ông chủ nhà họ Chu.

Lâm Thiên biết, nhà họ Chu một mực giúp nhà họ Phạm, là tay sai của nhà họ Phạm. Ông chủ nhà họ Chu cảm nhận được ánh mắt của Lâm Thiên, sợ đến cả người run bắn lên.

"Cậu chủ Lâm Thiên, tha mạng cho tôi!" Ông chủ nhà họ Chu vội vàng quỳ xuống đất xin tha thứ.

"Giúp nhà họ Phạm hại Tỉnh Xuyên của tôi. Con trai ông cũng nhiều lần muốn gϊếŧ tôi. Ông cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho nhà họ Chu các người sao?" Lâm Thiên híp mắt lạnh giọng nói.

Ngay sau đó, Lâm Thiên vung tay lên: "Bạch hổ, gϊếŧ!"


Qua được một lần này, Lâm Thiên biết được một đạo lý, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, tránh cho đêm dài lắm mộng.


Chuyện lần trước ở thành phố Bảo Thạch là một ví dụ. Lúc ấy Lâm Thiên đối với người kia quá mức nhân từ. Kết quả khi Lâm Thiên vừa gặp nạn, hắn liền kéo tới báo thù.


Ông chủ của nhà họ Chu này, trong lòng nhất định oán hận Lâm Thiên. Nếu không gϊếŧ ông ta thì một khi có cơ hội, ông ta nhất định trả thủ Lâm Thiên!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK