Mục lục
Cực phẩm đại thiếu - Lâm Thiên - Thanh Mai (fill)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Aaaaaa!"

Các nhân viên bảo vệ và nhân viên ở cổng vào của công ty đều sợ hãi trốn trong tòa nhà. Bên cạnh Lâm Thiên, chỉ còn lại Lưu Thân và Thạch

Hàn. Lưu Thân trên trán cũng đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, có vẻ trong lòng anh ta cũng rất sợ hãi. "Lâm Thiên, tôi biết vệ sĩ của cậu rất lợi hại, nhưng chỉ cần tôi bóp cò thôi. Hắn cũng chỉ là phế vật! Haha!" Phạm Nhật Long cười ác độc,

Phạm Nhật Long vừa nói vừa chĩa nòng súng vào

Thạch Hàn.

Thạch Hàn đưa tay chạm vào phi tiêu, “Bằng bằng!"


Phạm Nhật Long trực tiếp bắn hai viên đạn đến phía chân của Thạch Hàn, "Đừng động đậy! Bằng không tôi lập tức sẽ biến anh thành cải bia đỡ đạn" Phạm Nhật Long lớn tiếng nói.

Thạch Hàn chỉ có thể thu tay trở lại.

Nếu chỉ là một mình Phạm Nhật Long cầm súng,

Thạch Hàn vẫn có thể tìm ra cách để đấu lại.


Nhưng bây giờ có hơn chục người được huấn luyện chuyên nghiệp cầm súng chĩa vào ba người họ từ mọi hướng, Thạch Hàn không thể gϊếŧ hơn mười người này ngay lập tức được “Cậu vừa mới nói chứng cứ gì, để tôi nói cho cậu biết, ta, Phạm Nhật Long làm chuyện gì, từ trước đến nay chưa bao giờ cần chứng cứ!” Phạm Nhật Long tự hào nói.

Dừng lại một chút, Phạm Nhật Long cười, tiếp tục nói: "Tôi đã tự ý huy điều động nhân lực và trang bị. Quả thực là quá lớn, nhưng nhà họ Phạm của tôi có thể thay tôi chống đỡ được. Tôi cùng lắm là sẽ bị giảng chức, bị trừ điểm, nhưng cậu phải trả giá bằng mạng sống của mình! Hiểu không?" “Phạm Nhật Long, nói chuyện đi, anh muốn làm gì!” Lâm Thiên lạnh lùng nói. "Lâm Thiên, bây giờ tôi cho anh một cơ hội sống. Quỳ trước mặt tôi, giống như một con chó, liếʍ tro bụi trên giày da của tôi, sau đó rời khỏi thành phố Bảo Thạch!" Phạm Nhật Long nở một nụ cười dữ tợn. "Anh ..." Lâm Thiên sau khi nghe xong lời này, sắc mặt liền biến sắc.

Cho dù Lâm Thiên có chết, anh cũng sẽ không bao giờ làm như vậy, đây là sự tôn nghiêm của một người đàn ông! “Lâm Thiên, nếu cậu không làm, không chỉ cậu chết mà hai người bên cạnh cậu cũng phải chết. Tôi bảo đảm tôi có thể làm được!” Phạm Nhật Long lớn tiếng nói.

Lâm Thiên sắc mặt càng ngày càng xấu, cho dù bản thân có chết cũng không làm chuyện đó, nhưng Lâm Thiên không muốn làm tổn thương đến Thạch Hàn và Lưu Thân. "Tôi sẽ cho cậu mười giây để suy nghĩ. Khi hết thời gian, tôi bảo đảm tôi nhất định sẽ hạ lệnh nổ súng!" Phạm Nhật Long cười nói.

Đối với Lâm Thiên mà nói, anh ta có thể không nổi súng thì vấn đề đã được giải quyết, đương nhiên là điều tốt nhất, như vậy thì anh cũng không cần gánh chịu hậu quả rồi, nếu như nổ súng, hậu quả mà anh cần gánh chịu càng lớn hơn.



Sau đó, Phạm Nhật Long bắt đầu đếm ngược. "10" "9"...

Nghe thấy tiếng đếm ngược thúc giục của Phạm Nhật Long, vẻ mặt của Lâm Thiên càng trở nên khó coi. "Cậu Thiên, cái mạng này của tôi, đáng lẽ đã sớm mất ở châu Âu. Chính ông Thành đã giúp cho em sống được nhiều hơn bao nhiêu năm như vậy, hơn nữa được gặp cậu, cậu Thiên, Thạch Hàn tôi đời này cũng coi như là không uổng rồi!"Thạch Hàn nói.

Lưu Thân tuy sợ hãi nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: "Chủ tịch Thiên, tôi luôn bị chèn ép trong công ty. Tôi được thăng chức là sau khi anh nhậm chức, chính anh là người vẫn luôn tin tưởng tôi. Đại ân đại đức to lớn của anh dành cho tôi. Có thể được cùng chết với chủ tịch Thiên, tôi cảm thấy rất đáng !"

Lâm Thiên nghe những lời nói của hai người bọn họ, trong lòng càng cảm thấy khó chịu hơn.
Lâm Thiên không muốn liên lụy đến cả hai người! "3!" "2!" "1!"

Phạm Nhật Long vẫn đang đếm ngược như thể muốn đòi mạng, hơn nữa đã đếm đến cuối cùng! "Lâm Thiên, xem ra cậu khá cứng đầu, thà chết chứ không chịu đầu hàng? Nếu vậy thì đi chết đi! Các huynh đệ, lên đạn!" Phạm Nhật Long ra lệnh, hàng chục người trang bị vũ trang đứng xung quanh đồng loạt rút súng lên đạn. “Chờ một chút!” Lâm Thiên mở miệng gọi Phạm Nhật Long. "Phạm Nhật Long, ân oán giữa chúng ta, đừng làm liên luỵ đến người khác. Gϊếŧ tôi cũng được, bỏ qua cho những người khác, có được không?" Lâm Thiên nghiến răng nghiến lợi. "Cậu cầu xin tôi như vậy sao? Nếu cậu đang cầu xin tôi, vậy thì quỳ xuống cầu xin đi! Có lẽ tôi có thể sẽ cân nhắc!" Phạm Nhật Long cười toe toét.

Phạm Nhật Long rõ ràng có ý làm nhục Lâm Thiên.
Ở bên khác, tại nhà của Tô Bảo Nhi. "Con gái. Cha vừa nhận được một tin tức rất lớn, con có muốn nghe không?" Chủ tịch Tô Chính Quốc nói. “Không có hứng thú.” Tô Bảo Nhi đi tới sô pha, lấy điện thoại ra chơi.

Chủ tịch Quốc cười nói tiếp: "Là liên quan đến Lâm Thiên và Phạm Nhật Long." “Bọn họ?” Tô Bảo Nhi giật mình. Sau đó, Tô Bảo Nhi nhanh chóng hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra với bọn họ thế?" "Cha nghe nói. Phạm Nhật Long đã điều động một chiếc xe tăng và đưa một chục người được trang bị vũ khí mạnh đến tòa nhà Tỉnh Xuyên, nói rằng anh ta sẽ gϊếŧ Lâm Thiền! Có lẽ Lâm Thiên cậu ta lần này, lành ít dữ nhiều rồi." Chủ tịch Quốc nói. “Cái gì?!” Tô Bảo Nhi kinh ngạc đứng lên, đánh rơi điện thoại trên tay xuống đất. "Cha, cha ... cha đang đùa sao? Phạm Nhật Long có gan lớn như vậy sao?" Tô Bảo Nhi vội vàng nói. “Con nghĩ cha đang nói đùa à?” Tô Chính Quốc nói.
Sau khi dừng lại một chút, chủ tịch Quốc tiếp tục: "Nhưng nói qua cũng phải nói lại, bọn họ cũng là vì tranh giành con. Không ngờ sau mười năm, Phạm Nhật Long cuối cùng cũng đã chạy về thành phố Bảo Thạnh tìm con. Nếu sớm biết chuyện như vậy, cha đã không tác hợp cho con và Lâm Thiên."

Phạm Nhật Long từng ở thành phố Bảo Thạnh, lúc đó chủ tịch Quốc nghĩ rằng, khi lớn lên ông sẽ làm tác hợp cho Phạm Nhật Long và con gái mình. Nhưng Phạm Nhật Long đã rời thành phố Bảo Thạnh tròn mười năm, còn chủ tịch Quốc từ lâu đã tin rằng Phạm Nhật Long đã quên con gái mình.

Đó là lý do tại sao Tô Chính Quốc không nghĩ tới chuyện này, sau khi gặp Lâm Thiên, ông đã tác hợp cho con gái mình với Lâm Thiên.

Sau đó, chủ tịch Quốc lại ngẩng đầu nhìn Tô Bảo Nhi hỏi: "Con gái, con không thích Lâm Thiên sao? Không phải con vẫn nói là ghét anh ta sao? Hiện tại Phạm Nhật Long định gϊếŧ nó, sao con lại căng thẳng như vậy?" "Cha, con chẳng thích nói cho cha biết
Sau khi Tô Bảo Nhi nói xong những lời này, cô vội vàng lên lầu, chạy vào phòng mình.



Sau khi Tô Bảo Nhi đóng cửa phòng, cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, tay run run gọi cho Phạm Nhật Long, cô muốn ngăn Phạm Nhật Long lại.

Tô Bảo Nhi không biết tại sao, cô lại quan tâm đến sự an toàn của Lâm Thiên như vậy. Nhưng trong sâu thẳm trái tim, cô không muốn Lâm Thiên chết.

Không hiểu vì sao Tô Bảo Như vừa nghĩ đến Lâm Thiên bị Phạm Nhật Long gϊếŧ chết, trong lòng cô đã lo lắng muốn chết đi được!

Tòa nhà Tỉnh Xuyên ở tầng dưới. "Nếu tôi quỳ xuống cầu xin anh. Anh có thể để họ đi, đúng không?" Lâm Thiên nhìn chằm chằm Phạm Nhật Long với đôi mắt đỏ hoe. "Cậu không đủ tư cách để thương lượng điều kiện với tôi. Hãy quỳ xuống trước đi rồi nói chuyện. Nếu cậu có thái độ tốt, tôi sẽ để họ đi!" Phạm Nhật Long ngạo nghễ nói. Lâm Thiên hít một hơi dài, sau đó phun ra một chữ: "Được!"
Lâm Thiên thà chết chứ không muốn mất đi danh dự trước mặt Phạm Nhật Long.

Nhưng Lâm Thiên sẵn sàng dùng danh dự của mình để đổi lấy mạng sống của Lưu Thân và Thạch Hàn! "Cậu Thiên! Không thể làm chuyện này!" Thạch Hàn tóm lấy Lâm Thiên. Đúng lúc đó, điện thoại di động của Phạm Nhật Long vang lên, anh ta thấy đó là cuộc gọi của Tô Bảo Nhi “Alo, em Bảo Nhi.” Phạm Nhật Long trả lời điện thoại. "Anh Long, tôi nghe nói anh muốn đem theo vũ khí đến gϊếŧ chết Lâm Thiên?” Giọng Tô Bảo Nhi vang lên trong điện thoại. "Đúng vậy, bây giờ cậu ta đang ở ngay trước mặt tôi, hơn nữa hiện giờ cậu ta đang phải chuẩn bị quỳ xuống trước tôi, em gái Bảo Nhi, em có muốn xem không? Tôi chút nữa sẽ quay lại video cho." Phạm Nhật Long cười, nói. "Phạm Nhật Long, anh đừng có đùa giỡn nữa được không? Đây là mạng người, coi như tôi cầu xin anh, đừng gϊếŧ người." Giọng Tô Bảo Nhi có vẻ rất lo lắng. Phạm Nhật Long nghe vậy, sắc mặt đột nhiên trở nên âm u. "Em gái Bảo Nhi, tại sao em lại nói lời " cầu xin " cho thằng nhóc này? Thằng nhóc này là đồ rác rưởi. Nó không có gì ngoại trừ dựa vào thân phận của ông nội mình! Nó đầu có tư cách hay năng lực gì, để em phải cầu xin cho cậu ta! ”Phạm Nhật Long lạnh lùng nói. "Phạm Nhật Long, tôi ... tôi chỉ là không muốn anh đùa giỡn với mạng người chỉ vì tôi! Nếu anh dám gϊếŧ cậu ấy, tôi sẽ hận anh cả đời này!" Tô Bảo Nhi ở trên điện thoại kiên định nói.
Sau khi cúp điện thoại.

Khuôn mặt của Phạm Nhật Long trở nên vô cùng khó

Lâm Thiên cũng có chút kinh ngạc.

Mặc dù Lâm Thiên không biết Tô Bảo Như nói gì trong điện thoại, nhưng nghe giọng điệu của Phạm Nhật Long, Tô Bảo Nhi dường như biết được những chuyện xảy ra ở đây, Tô Bảo Nhi dường như đã cầu xin cho anh?

Ở trong mắt Lâm Thiên, Tô Bảo Nhi không phải rất ghét mình sao? Cô ấy không phải là hận đến mức muốn mình chết sao?


Lâm Thiên không ngờ Tô Bảo Nhi lại vì mình mà cầu xin!


Lúc này, Phạm Nhật Long tức giận chĩa súng vào Lâm


Thiên, hét lên: "Sao mày vẫn còn đứng ngây ra đó? Còn không mau quỳ xuống! Còn muốn tạo phải gϊếŧ hai người bên cạnh của mày nữa sao!" “Cậu Thiên, cậu không được quỳ xuống!" Thạch Hàn nằm lấy cánh tay của Lâm Thiên. “Đúng vậy, cậu Thiên, cậu không được quỳ!” Lưu Thân cũng nói. "Bång bång!"

Đúng vào lúc này, hai tiếng súng lớn vang lên, Thạch Hàn và Lưu Thân đều bị bắn vào chân.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK