Mục lục
Cực phẩm đại thiếu - Lâm Thiên - Thanh Mai (fill)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu nhóc, nếu cậu đánh bại tôi thì sao? Phía sau tôi là toàn bộ gia tộc nhà họ Trần. Tôi khuyên cậu nên nhanh chóng cút đi. Nếu cậu dám gϊếŧ tôi hoặc bất cứ ai trong nhà họ Phạm, chính là cậu đang thách thức cả nhà họ Trần đấy. Cậu nhất định sẽ tiêu đời.” Trần Thất Thuyết hung ác nói.

"Xin lỗi, số phận của ngươi và nhà họ Phạm, ta phải quyết định, có là ông trời cũng không thể thay đổi được. Ta nói các ngươi đều phải chết.” Đôi mắt Lâm Thiên lóe ra sát khí vô tận.

“Muốn gϊếŧ ta? Nằm mơ đi.” Trên mặt Trần Thất Thuyết lộ ra nụ cười gớm ghiếc.

“Sinh mệnh cấm thuật, triển khai.”

Trần Thất Thuyết quát lớn một tiếng.

Dưới làn khói mờ ảo, hơi thở của Trần Thất Thuyết đột ngột bốc lên.

‘Sinh mệnh cấm thuật’ phải trả giá bằng việc đốt cháy sinh lực, sau khi triển khai có thể giúp người tu luyện cải thiện được sức mạnh trong thời gian ngắn. Nhưng hậu quả lại rất khôn lường, chính là khiến cho mạng sống của mình bị rút ngắn. Chỉ dùng một lần, thì không thể tránh khỏi số phận sẽ chết sau mười năm nữa.

Thủ thuật này rất dễ học. Nhưng những đạo sĩ bình thường sẽ không bao giờ sử dụng thủ thuật này trừ khi họ bị buộc phải chiến đấu trong tuyệt vọng.

Trần Thất Thuyết lúc này đã phải dùng tới cấm thuật không mấy tốt đẹp này, rõ ràng ông ta đã bị đẩy vào ngõ cụt.

“Thằng nhóc kia, chết đi!”

Trần Thất Thuyết chủ động lao về phía Lâm Thiên sau khi ông ta thi triển ‘sinh mệnh cấm thuật’.

Hai cha con Phạm Quang Đức và Phạm Nhật Long thầm cầu nguyện trong lòng rằng Trần Thất Thuyết có thể cầm cự cho tới khi đội SWAT tới. Chỉ cần đội SWAT xuất hiện, mọi chuyện có thể trở nên tươi sáng hơn.

“Bùm bùm!”

Trần Thất Thuyết và Lâm Thiên lại cùng nhau chiến đấu.


Sau khi Trần Thất Thuyết sử dụng ‘cấm thuật sinh mệnh’, thực lực của hắn lúc này đã có thể so với cảnh giới thật đan, cho nên hắn cùng Lâm Thiên liên tiếp xuất chiêu, nhưng rất khó để phân biệt giữa cao và thấp.

“Haha, hay lăm!” Lâm Thiên cười không chút hoảng sợ.

Đối với Lâm Thiên, thứ anh ta thiếu nhất bây giờ là kinh nghiệm thực chiến, lần này đấu với Trần Thất Thuyết mới có thể nâng cao kinh nghiệm thực chiến, đương nhiên anh không muốn chiến thắng quá dễ dàng.

Đúng lúc này, Trần Thất Thuyết nắm được sơ hở trong động tác của Lâm Thiên, liền tát Lâm Thiên một cái.

“Bùm!”

Lâm Thiên lùi lại vài bước.

Bạch Hổ vẫn đang đứng phía sau theo dõi trận chiến, nhanh chóng bước tới hỗ trợ Lâm Thiên.

“Anh Thiên, để tôi hỗ trợ anh. Hai người hợp lại, nhất định có thể đánh bại ông ta.” Bạch Hổ nói.

“Không cần đâu, tôi còn có quân át chủ bài chưa dùng đến.” Lâm Thiên cười cười, nét mặt không có chút nào căng thẳng.


Ngay sau đó, Lâm Thiên đưa tay gỡ lấy Huyết Kiếm trên lưng.

"Đinh!"

Thanh kiếm đã được tháo vỏ.

Đây là lần đầu tiên Lâm Thiên sử dụng Huyết Kiếm trong trận chiến thực tế.

“Trần Thất Thuyết, nếu ngươi có thể chết bởi Huyết Ma Kiếm của ta, thì cái chết của ngươi cũng đáng giá lắm.” Lâm Thiên híp mắt nói.

Ngay sau đó, Lâm Thiên dùng kiếm trực tiếp xông lên.

Con ngươi của Trần Thất Thuyết co giật dữ dội, ông ta trước giờ đều không giỏi dùng binh khí.

Nhưng kiếm đã đâm tới rồi, Trần Thất Thuyết không còn cách nào khác, đành lui về phía sau, đồng thời nhặt lấy một cây gậy bóng chày trên kệ bên cạnh, muốn dùng để cản thanh kiếm này.

“Đinh!”



Bóng chày và Huyết Kiếm tiếp xúc, cây gậy không mất bao lâu đã bị cắt làm hai. Nhưng Huyết Kiếm vẫn không dừng lại, nó tiếp tục tiến lên, xuyên thẳng tuyến phòng ngự của Trần Thất Thuyết, xuyên thằng vào ngực ông ta.
vào ngực hắn.

Trong tích tắc, máu chảy ra.

“Làm sao ... sao có thể sắc bén như vậy?”

Trần Thất Thuyết tròn mắt, không ngờ thanh kiếm trong tay Lâm Thiên lại có thể chém một cây gậy bóng chày dễ dàng như vậy. Sức mạnh lại còn chẳng khó khăn gì đã có thể phá vỡ lớp phòng thủ của cơ thể ông.

Ngay sau đó, Trần Thất Thuyết cúi đầu, lập tức thở dốc, thanh kiếm đã đâm thẳng vào tim của ông

Trần Thất Thuyết, cứ vậy đã mất mạng.

Lâm Thiên, phút chốc hóa kẻ gϊếŧ người.

Lâm Thiên rút Huyết Kiếm ra, Trần Thất Thuyết cũng theo đó mà ngã xuống đất, máu chảy khắp nơi.

Điều kỳ lạ là không có bất kỳ vết máu nào lưu lại trên chiếc Huyết Kiếm này, đây thực sự là một thanh bảo kiếm

Lâm Thiên ngẩng đầu lẩm bẩm: “Thạch Hàn, kẻ hại chết anh đã phải đền mạng rồi. Bây giờ anh cũng đã có thể yên nghỉ.”
Lúc này, cả khán phòng đều rơi vào sự im lặng chết chóc.

Phạm Nhật Long, Phạm Quang Đức, Trần Mỹ, và thậm chí cả những ông lớn đang có mặt ở đó cũng tái mét mặt mày.

“Chết tiệt, chú Thuyết mạnh như vậy, bị anh ta gϊếŧ rồi. Sao tên ác ma này lại mạnh như vậy!” Phạm Nhật Long vừa ghen tị vừa căm hận.

Trong mắt Phạm Nhật Long, Lâm Thiên đã từng là một tên con nhà giàu ba đời rác rưởi, không có năng lực và hắn ta chưa bao giờ hết coi thường Lâm Thiên.

Nhưng hiện tại, thực lực của Lâm Thiên đã vượt xa hắn, bắt hắn phải nhìn lên, mà thậm chí là còn không nhìn theo kịp.

Điều này khiến Phạm Nhật Long cảm thấy rất khó chịu.

Hơn nữa, về mặt vũ lực, Trần Thất Thuyết là chỗ dựa mạnh nhất của họ. Bây giờ Trần Thất Thuyết đã chết, chính là họ cũng đã không còn nơi để dựa dẫm nữa rồi.
“Đội SWAT sao còn chưa tới!” Phạm Quang Đức cũng rất sốt ruột.

Điểm tựa của họ là Trần Thất Thuyết đã chết, theo tình hình hiện tại, họ chỉ còn có thể trông vậy vào đội SWAT.

Chỉ cần đội cảnh sát đặc nhiệm tới, họ có thể gϊếŧ chết Lâm Thiên, đảo ngược tình thế.

Tuy rằng tu vi có cao thế nào, nhưng một người tu luyện ở cảnh giới hư đan sẽ không bao giờ có khả năng đối phó với một đột cảnh sát được trang bị kĩ càng. Uy lực của vũ khí hạng nặng càng không thể coi thường.

Lý do tại sao có rất ít đạo sĩ có thể thống trị thời đại này, chính là vì sức mạnh của vũ khí nhiệt, và việc tu luyện không khí giới chẳng còn hiệu quả nữa.

Một người tu luyện dùng hơn mười năm cuộc đời, luyện tới cảnh giới hư đan, nhưng một người bình thường có thể dùng súng trường để tiêu diệt anh ta.
“Ông chủ đừng lo lắng, chắc họ sẽ tới đây sớm thôi.” Trịnh Thư Kỳ kiểm tra đồng hồ.

“Rầm!”

Đúng lúc này, cửa biệt thự bị đóng sầm lại.

“Tiếp viện tới rồi! Hẳn là quân tiếp viện!” Phạm Quang Đức hưng phấn nhìn về phía cửa.

Trịnh Thư Kỳ và những người khác cũng lần lượt nhìn ra ngoài, khuôn mặt đầy vẻ mong đợi.

Không phụ lòng kỳ vọng của mọi người, một đoàn người mặc quân phục, trên tay trang bị súng trường, bao vây và xông vào trong nhà.

“Thế này là sao? Tôi chỉ gọi cảnh sát đặc nhiệm, vì sao lại là người của quân đội?” Trịnh Thư Kỳ bối rối nhìn quanh.



Trịnh Thư Kỳ biết rõ, ông ra chỉ có khả năng điều động cảnh sát đặc nhiệm, còn quân đội ư, ông ta không thể làm được điều đó.
“Ông Đức, đây là người mà ông gọi sao?” Trịnh Thư Kỳ lo lắng nhìn Phạm Quang Đức.

Tuy lúc này là chủ tịch tập đoàn, nhưng Phạm Quang Đức có xuất thân quân sự. Ấy vậy mà lúc này, ông ta cũng chỉ biết ngẩn người, ấp úng:

“Tôi … tôi không gọi.”

Nhà họ Phạm có xuất thân trong quân ngũ, nhưng cũng đâu dám tùy tiện điều động quân đội, hơn nữa bọn họ cũng không có thế lực lớn, nếu tùy ý điều động, một khi đối phương báo cáo lại, nhất định sẽ gặp rắc rối lớn, phải chịu trách nhiệm không nhỏ.

Lúc này, một trung tá đi đầu bước nhanh về phía Lâm Thiên.

“Anh Thiên!” Trung tá giơ tay chào Lâm Thiên

“Được.”

Sau khi nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, chuyện gì đang xảy ra vậy, chẳng lẽ những người này là do Lâm Thiên gọi tới?

Đặc biệt, Phạm Nhật Long và con trai ông ta đều rất ngạc nhiên và khó hiểu.
“Lâm Thiên đâu có xuất thân trong quân ngũ. Tại sao lại có thể điều động cả một đội quân? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?” Phạm Nhật Long nghiến răng, vắt óc suy nghĩ cũng không thể hiểu được tình hình.

Đúng lúc này, một nhóm người khác mặc vest, đeo phù hiệu từ cửa bước vào.

“Người của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật!”

Trinh Thư Kỳ lập tức nhận ra đây đều là thành viên của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật, dẫu đầu là thư ký Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật, Lục Thành.

“Anh Thành, điều gì đã đưa anh tới đây?” Trịnh Thư Kỳ đứng lên, trên mặt nở một nụ cười gượng gạo.

“Anh Kỳ, tôi mời anh tới Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật uống trà.” Lục Thành vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Anh Thành, anh đùa cái gì vậy? Chúng ta đều là anh em mà.”

“Anh cho rằng tôi nói đùa sao?” Lục Thành giọng nói đanh lại, lạnh lùng nhìn đối phương.
Vừa nói xong, ông ta lập tức xua tay: “Bắt lại.”

Những người đứng phía sau Lục Thành, vội vàng còng tay Trịnh Thư Kỳ, áp giải đi.

Lục Thành vẫn còn chưa ngừng lại, tiếp tục nói: “Còn có ông Lục ở cục tài nguyên đất đai, ông Quách cục công thương, cùng với Trương Quân, Ngô Văn Đường … tất cả bọn họ đều có lệnh bắt giữ để điều tra.”

Bảy tám nhân vật quan trọng trên bàn đều lập tức bị trấn áp.

Mỗi nhân vật này đều là một con hổ lớn có thể khiến Kim Đô run sợ chỉ bằng một cú dậm chân.

Nhìn thấy Lục Thành thực sự hành động, vẻ mặt của mọi người đều trở nên khó coi.

“Lục Thành, anh làm sao vậy! Cùng một lúc bắt giữ nhiều nhân vật quan trọng như vậy ở Kim Đô, anh định cho Kim Đô này chết hẳn hay sao? Anh cũng can đảm quá nhỉ. Ai đã cho anh lá gan này?”
“Anh Kỳ, ngay cả quân đội cũng đươc cử tới, anh cón không thấy sao? Chính là ngài tham mưu trưởng Lý Trạch Lương.” Lục Thành cười, nói.

“Cái gì? Lý Trạch Lương?” Trịnh thư Kỳ sửng sốt.

Nghe xong lời này, tất cả mọi người có mặt đều thất kinh, hóa ra đội bộ binh vừa xông vào là do tham mưu trưởng Lý Trạch Lương cử tới.

Trời đất, sao ông ta đột nhiên lại can thiệp vào chuyện này?


“Sao có thể xảy ra chuyện này!” Phạm Quang Đức và Phạm Nhật Long cũng nôn nóng không thôi.


Những người này đều có quan hệ với nhà họ Phạm, còn Trịnh Thư Kỳ có dây dưa không nhỏ với nhà họ Trần.


Tất cả bọn họ bị bắt đi, đồng nghĩa với việc mạng của nhà họ Phạm, thậm chí cả số phận của nhà họ Trần cũng trực tiếp bị hủy diệt.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK