Mục lục
Cực phẩm đại thiếu - Lâm Thiên - Thanh Mai (fill)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù sao cũng là vũ hội hóa trang, trên đường tới Lâm Thiên đã mua hai thứ này.

Trong phòng khiêu vũ vang lên tiếng nhạc, cả phòng khiêu vũ tụ tập gần trăm người, một số người đang ở sân khiêu vũ, một số người thì ngồi ở quầy bar, ngồi trên ghế dài nói chuyện uống rượu, chơi trò chơi.

Bởi vì vũ hội hóa trang lần này có cánh cửa nhất định "Mười triệu rưỡi phí đăng ký”, cho nên sinh viên nam tới đây, cơ bản đều là nhà có tiền.

Lâm Thiên nhìn lướt qua, phát hiện sinh viên nam ở đây đều ăn mặc rất chói lọi, cho dù là ăn mặc, hay là kiểu tóc, phụ kiện, đều rất mốt, rất đẹp trai.

Còn những sinh viên nữ, cơ bản đều là muốn dáng người có dáng người, muốn giá trị nhan sắc có giá trị nhan sac. “Anh Thiên, hình như chúng ta ăn mặc bình thường nhất.” Hoàng Luân nói. "Hình như đúng là vậy" Lâm Thiên nở nụ cười khổ "Nhưng mà không sao, dù sao mục đích anh tới đây hôm nay không phải là tán gái, bình thường thì bình thường" Lâm Thiên cười nói.

Ngay sau đó, Lâm Thiên nhìn về phía Hoàng Luân, nói: “Hoàng Luân, bây giờ em độc thân, nếu em muốn tán gái, anh có thể tìm chủ tịch của khu du lịch Thanh Châu này, mượn một bộ lễ phục cho em mặc “Thôi anh Thiên, em muốn tán gái cũng không tán mấy cô gái này, những cô gái này tới tham gia vũ hội hóa trang, là muốn bám lấy đám cậu chủ nhà giàu, loại phụ nữ như vậy không thích hợp làm bạn gái." Hoàng Luân lắc đầu nói.

Lâm Thiên cười ha ha: “Ha ha, em đã hiểu ra mọi chuyện rồi đấy, vậy được rồi, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống trước.


Mục đích Lâm Thiên tới đây, chủ yếu là vì Tô Bảo Nhi.

Nhưng vừa rồi nhìn lướt qua, không nhìn thấy bóng dáng của Tô Bảo Nhi, hẳn là Tô Bảo Nhi còn chưa tới. Ngay sau đó, hai người đi tới quầy bar, gọi hai ly cocktail.

Chỗ quầy bar. “Hai người anh em này, hai người học trường đại học Bảo Thạnh đúng không?” Một người đàn ông ngồi bên cạnh mở miệng nói.

Lâm Thiên quay đầu nhìn thoáng qua anh ta, không thấy người này quen lắm, người này nhuộm tóc màu tím, mặc áo da, bộ dạng nhìn rất phong cách, trên eo anh ta còn có một chiếc chìa khóa xe Maserati, đủ để nói lên nhà anh ta rất giàu. “Đúng thế, thì sao?” Lâm Thiên đáp. “Tôi nói này, sao hai người ăn mặc như vậy, có tiền nộp phí đăng ký, nhưng không có tiền mua một bộ quần áo à? Cách ăn mặc như vậy, anh không thấy anh sẽ làm đại học Bảo Thạnh mất mặt ư?"


Người đàn ông tóc tím cười nói, anh ta nhìn Lâm Thiên và Hoàng Luân với vẻ khinh thường. “Cảm ơn nhắc nhở, tuy tôi ăn mặc không bằng anh, nhưng quần áo của tôi gọn gàng sạch sẽ, không có gì phải mất mặt.” Lâm Thiên lạnh nhạt nói. “Ha ha!” Người đàn ông tóc tím cười. “Chỉ dựa vào bộ dạng của hai người, tôi dám đánh cược, vũ hội ngày hôm nay rất khó có khả năng có cô gái tới gần hai người. Người đàn ông tóc tím cười nói. “Cảm ơn anh đã quan tâm, nhưng chuyện này không nhọc anh quan tâm.” Lâm Thiên lạnh nhạt nói. Lúc này, một cô gái cao gầy đi tới trước mặt người đàn ông tóc tím. “Anh đẹp trai, tôi có thể mời anh nhảy một điệu được không?" Cô gái mời người đàn ông tóc tím này. “Of course. Người đàn ông tóc tím nhìn rất thân sĩ nói một câu tiếng Anh.

Ngay sau đó, người đàn ông tóc tím đứng dậy, cười nhìn Lâm Thiên và Hoàng Luân một cái, mới tiến tới sân khiêu vũ với cô gái xinh đẹp cao gầy kia.

Ánh mắt lúc cuối của anh ta có khoe khoang, cũng có trào phúng, “Con mèo con chó gì thế, mà dám tới giáo dục cười nhạo mình? Nói không chừng cha anh ta nhìn thấy mình, đều phải gọi mình là ông nội.” Lâm Thiên lắc đầu cười.

Hoàng Luân cũng nói: “Đúng vậy đúng vậy! Anh ta có gì mà phải ra oai? Anh Thiên là chủ tịch của Tỉnh Xuyên, cháu ngoại của Lê Chí Thành người giàu nhất Tây Nam, chỉ cần anh Thiên công bố thân phận, nói không chừng đảm phụ nữ ở đây đều chạy tới mời anh Thiên “Thực ra như bây giờ cũng được, không ai tới quấy rầy anh” Lâm Thiên vừa nói, vừa nhẹ nhàng uống một ngụm rượu. Quả nhiên, trong thời gian kế tiếp, đám sinh viên nam, sinh viên nữ ngồi quanh quầy bar có người tới gần, chỉ riêng Lâm Thiên và Hoàng Luân không có một ai tiến tới gần.
Thậm chí là có sinh viên nữ lúc đi ngang qua trước mặt Lâm Thiên và Hoàng Luân, còn nhỏ giọng cười nhạo nói một câu “hai tên quê mùa này cũng có thể tiến vào”, những lời này Lâm Thiên và Hoàng Luân đều nghe thấy rõ.



Trong khoảng thời gian này, cũng lục tục có cả trai lẫn gái đến. “Anh Thiên, hình như là Tô Bảo Nhi. Bỗng nhiên Hoàng

Luân vỗ Lâm Thiên.

Lâm Thiên nhìn theo ngón tay của Hoàng Luân, nhìn thấy Tô Bảo Nhi đang đi từ ngoài vào, hẳn là cô ấy mới tới.

Tô Bảo Nhi đeo một chiếc mặt nạ màu trắng, mặc lễ phục trễ ngực cũng màu trắng, cộng thêm đôi giày cao gót lóe lên ánh sáng bạc, hơn nữa dáng người Tô Bảo Nhi cao gầy cân xứng, cùng với gương mặt vô cùng tinh xảo, còn trang điểm tỉ mỉ.

Cộng thêm khí chất của Tô Bảo Nhi rất tốt, cô ấy vừa tiến vào, lập tức trở thành tiêu điểm, hấp dẫn ánh mắt vô số đàn ông.
Phải biết rằng, sinh viên nữ tham dự vũ hội lần này, cơ bản đều là sinh viên muốn bám vào cành cao, gia đình của bọn họ cơ bản là bình thường, chỉ có bộ dạng xinh đẹp.

Nhưng Tô Bảo Nhi thì khác, cô ấy không chỉ xinh đẹp, còn có gia cảnh tốt, cho nên từ nhỏ đã được bồi dưỡng ra khí chất như vậy.

Về phương diện khí chất, tất cả mọi người ở đây không có ai so được với Tô Bảo Nhi.

Tô Bảo Nhi thật đúng là hoa khôi của trường, so sánh Tô Bảo Nhi với các sinh viên nữ ở đây, những sinh viên nữ ở đây lập tức trở nên ảm đạm không có ánh sáng.

Sau khi Tô Bảo Nhi tiến vào, cô ấy lập tức đi tới quầy bar ngồi xuống, sau đó gọi một ly rượu.

Bởi vì ngồi cách không xa, cho nên Tô Bảo Nhi cũng chú ý tới, cô ấy còn liếc mắt nhìn Lâm Thiên một cái, nhưng không đi tới chào hỏi nói chuyện với Lâm Thiên.
Mấy ngày trước lúc đăng ký vũ hội hóa trang, Tô Bảo Nhi đăng ký chủ yếu là vì chọc tức Lâm Thiên ở đó, lúc đó cô ấy vốn không định thực sự tới tham gia vũ hội này.

Nhưng nếu Lâm Thiên cũng đăng ký, cô ấy quyết định tới tham gia, bởi vì nếu Lâm Thiên tới, cô ấy lại có thể chọc tức Lâm Thiên rồi.

Cô ấy chỉ muốn khiến Lâm Thiên tức giận, tức giận tới mức đánh mất ý nghĩ với cô ấy. Tô Bảo Nhi ngồi xuống không lâu, có hơn mười sinh viên nam chạy tới gần Tô Bảo Nhi, mời Tô Bảo Nhi khiêu vũ. Đương nhiên những sinh viên nam tới đây mời, đều là sinh viên của học viện tài chính và kinh tế Bảo Thạnh.

Không có sinh viên của trường đại học Bảo Thạnh tới mời, bởi vì sinh viên của trường đại học Bảo Thạnh đều biết tình hình cụ thể của nhà Tô Bảo Nhi, hơn nữa ở trường đại học Bảo Thạnh Tô Bảo Nhi có tiếng là công chúa bằng giá, bọn họ biết không có khả năng bám được Tô Bảo Nhi.
Nhưng sinh viên của học viện tài chính và kinh tế Bảo Thạnh, bọn họ không biết bối cảnh gia đình của Tô Bảo Nhi, bọn họ chỉ biết Tô Bảo Nhi vô cùng xinh đẹp, dáng người lồi lõm, khí chất còn vô cùng tốt, quả thực là tiên nữ.

Càng ngày càng có nhiều sinh viên nam tới gần Tô Bảo Nhi, đảo mắt đã có hơn hai mươi người rồi. “Anh Thiên, chuyện này... Chuyện này phải làm sao bây giờ?” Hoàng Luân hỏi. Lâm Thiên nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, sau đó cười nói: “Đừng nóng vội, im lặng xem xét, trái lại anh muốn xem Tô Bảo Nhi muốn thế nào. Lâm Thiên chuẩn bị nhìn xem Tô Bảo Nhi ứng phó, lựa chọn thế nào.



Ở chỗ Tô Bảo Nhi. “Đều tránh cả ra!”

Một giọng nói rất to truyền tới.

Đám sinh viên nam vây quanh Tô Bảo Nhi nhao nhao quay đầu nhìn, lọt vào tầm mắt là một người đàn ông tóc tím, anh ta mặc áo da đen, trên eo là chùm chìa khóa Maserati.
Người này, đúng là người đàn ông tóc tím nói chuyện với Lâm Thiên và Hoàng Luân ở quầy bar lúc trước. “Anh Lê!” “Anh Lê!”

Đám sinh viên nam nhao nhao cười chào hỏi người đàn ông tóc tím, rõ ràng là người đàn ông tóc tím này có thân phận địa vị không thấp ở học viện tài chính và kinh tế Bảo Thạnh.

Người đàn ông tóc tím nhìn bọn họ một cái, sau đó kiêu ngạo nói: “Các vị bạn học, cô gái xinh đẹp này là người Lê Tiến Minh tôi nhìn trúng, mọi người tặng cho tôi, không thành vấn đề chứ?” “Không thành vấn đề! Đương nhiên không thành vấn đê!"

Đám sinh viên nam ở xung quanh nhao nhao gật đầu cười nói. “Không thành vấn đề là tốt” Người đàn ông tóc tím gật đầu hài lòng.

Ngay sau đó, người đàn ông tóc tím đi tới trước mặt Tô Bảo Nhi, bộ dạng vô cùng thân sĩ nói: “Cô gái xinh đẹp, tôi tên là Lê Tiến Minh, là sinh viên của học viện kinh tế tài chính, không biết có thể mời em nhảy một điệu được không?”
Tô Bảo Nhi vẫn luôn không nói chuyện ngẩng đầu nhìn anh ta. “Được!”

Tô Bảo Nhi nở nụ cười, nhìn vô cùng xinh đẹp. “Oa, thật đúng là anh Lê, lập tức thành công mời được.” “Chậc chậc, đúng là hâm mộ chết đi được.

Đám sinh viên của học viện kinh tế tài chính đều không ngừng hâm mộ, lúc trước bọn họ tranh nhau mời Tôi Bảo Nhi, Tô Bảo Nhi chưa từng để ý tới bọn họ.

Lúc này Tô Bảo Nhi đã đứng dậy. Người đàn ông tóc tím Lê Tiến Minh thấy Tô Bảo Nhi đồng ý với anh ta, tất nhiên là trong lòng mừng như điên.


Anh ta kết luận anh ta chưa bao giờ tán được cô gái nào cực phẩm như Tô Bảo Nhi, đặc biệt là khí chất của Tô Bảo Nhi, thực sự quá tốt.


Tuy trong lòng anh ta mừng như điên, nhưng ở mặt ngoài vẫn biểu hiện vô cùng thân sĩ. “Đợi một chút!


Đúng lúc này, một giọng nói không hài hòa đột nhiên vang lên.

Mọi người nghe thấy tiếng nhìn lại, lọt vào tầm mắt mọi người đúng là Lâm Thiên.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK