Mục lục
Cực phẩm đại thiếu - Lâm Thiên - Thanh Mai (fill)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối hôm qua Triệu Linh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trong lòng cảm thấy khổ sở vạn phần, cho nên lúc đó cô cũng căn bản không có suy nghĩ gì nhiều, một lòng chỉ nghĩ đến cái chết.

“Triệu Linh, thật xin lỗi, là tôi… có lỗi với cô!” Lâm Thiên khẽ cắn môi nói ra.

Tất nhiên Lâm Thiên biết chính những lời nói của mình đêm qua đã khiến Triệu Linh uống thuốc ngủ tự sát.

Khi Triệu Linh nhìn thấy Lâm Thiên, nội tâm đột nhiên đau đớn một hồi.

"Lâm... Lâm Thiên, anh ... sao anh lại tới đây? Không phải chính anh nói anh đã hoàn toàn quên tôi từ lâu rồi, thậm chí còn chưa bao giờ coi tôi là bạn sao? Anh... sao còn phải đến đây thăm tôi chứ?" Khi nói những lời này, nước mắt trong mắt Triệu Linh đã rưng rưng trào ra.

Lâm Thiên còn chưa kịp nói chuyện thì Phạm Minh Tú bên cạnh đã nhanh chóng nói:

"Triệu Linh, cô đừng nghe Lâm Thiên nói bậy. Anh ấy nói như vậy cũng chỉ là để khiến cô hết hy vọng mà thôi, chứ thật ra trong lòng anh ấy căn bản không nghĩ như vậy, thật ra trong lòng anh ấy vẫn luôn rất quan tâm đến cô, sau khi biết được tin cô uống thuốc ngủ tự sát, anh ấy đã vội vàng như điên lái xe đến bệnh viện, vì lo lắng cho cô mà anh ấy liên tục siết chặt tay, cô nhìn mà xem lòng bàn tay anh ấy đã bị móng tay đâm vào như thế nào, trong tay anh ấy cũng vẫn còn rất nhiều máu."


Phạm Minh Tú rất lo lắng về sự việc này, cô ta không muốn mọi người hiểu lầm Lâm Thiên thành loại người vô tâm nên đã nói ra đúng sự thật.

Sau khi nghe những lời này, Triệu Linh cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy trên tay Lâm Thiên vẫn còn vết máu tươi.

"Minh Tú, em... Haizzz..." Lâm Thiên chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ khi nghe những lời này của Phạm Minh Tú.

"Lâm Thiên, những gì Minh Tú nói có phải là sự thật không?” Triệu Linh nhìn Lâm Thiên, trong ánh mắt mang theo sự mong đợi, lo lắng và cả sợ hãi...


“Mọi người, có thể để tôi nói chuyện riêng với Triệu Linh một chút được không?” Lâm Thiên quay đầu nhìn mọi người có mặt ở đây.

Sau khi im lặng hai giây, ông nội Triệu nói: "Được rồi, nhưng Triệu Linh vừa tỉnh lại, Lâm Thiên, cậu đừng tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ con bé nữa."

“Cảm ơn ông nội Triệu.” Lâm Thiên cảm ơn.

Cha của Triệu Linh vốn không quá tình nguyện, nhưng ông nội Triệu cũng đã lên tiếng.



“Lâm Thiên, nếu cậu còn dám làm tổn thương con gái tôi, tôi sẽ không bao giờ để yên cho cậu!” Cha của Triệu Linh nói.

Ngay sau đó, ông nội Triệu và cha của Triệu Linh lần lượt rời đi, mấy nhân viên y tế trong phòng bệnh cũng bị ông nội Triệu gọi ra khỏi phòng.

“Lâm Thiên, đừng khiến cho Triệu Linh phải thất vọng nữa!” Phạm Minh Tú nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai Lâm Thiên.

Sau khi nói xong mấy lời này Phạm Minh Tú cũng rời khỏi phòng bệnh.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Lâm Thiên và Triệu Linh.

Phòng bệnh ngay lập tức rơi vào im lặng.

Cảm xúc của cả hai người đều rất phức tạp.

Sau khi im lặng khoảng nửa phút, Lâm Thiên là người phá vỡ sự bình tĩnh.

“Triệu Linh, cô sao lại có thể ngốc như vậy, cho dù không có tôi, trên thế giới này vẫn có nhiều người đàn ông như vậy.” Lâm Thiên nhẹ giọng nói.

"Lâm Thiên, tôi vốn nghĩ rằng sau khi anh đến Hà Nội, chúng ta không gặp gỡ, cũng không liên lạc, tôi sẽ có thể từ từ mà quên anh, tôi đã rất cố gắng để quên anh, thậm chí còn cố gắng liên lạc với những người con trai khác, nhưng... nhưng tôi thật sự quá vô dụng, cho dù làm như thế nào đi chăng nữa cũng không thể quên được anh! "

Sau khi Triệu Linh nói xong lời cuối cùng, giọng nói của cô ấy lại nghẹn ngào lần nữa, nước mắt cũng tuôn rơi ngay lập tức.

Triệu Linh lau nước mắt và nói tiếp:

"Thậm chí, tôi còn thường xuyên bị mất ngủ, chỉ có thể dựa vào thuốc ngủ mới có thể ngủ yên được. Tôi thật sự là quá vô dụng!"

Lâm Thiên cũng rất lo lắng khi nghe Triệu Linh nói như vậy.



Thật ra, lúc đầu Lâm Thiên cũng đã nghĩ nếu chính mình rời khỏi Triệu Linh và đi đến kinh đô, không gặp gỡ hay liên lạc gì với nhau thì có thể khiến cho cả hai quên nhau.
Nhưng hiện tại xem ra Lâm Thiên đã nghĩ quá đơn giản.

Lâm Thiên cũng đã đánh giá thấp tình cảm của Triệu Linh dành cho mình.

“Lâm Thiên, có phải… trong lòng anh không có tôi một chút nào đúng không? Tôi muốn nghe lời nói thật lòng.” Triệu Linh cắn môi, nhìn Lâm Thiên vừa mong đợi vừa lo lắng.

"Tất nhiên... là không phải, trái tim của tôi cũng không phải bằng đá, hơn nữa cô lại là một cô gái tốt như vậy, làm sao tôi có thể không cảm động? Những gì Minh Tú vừa nãy đã nói là đúng, trước đây tôi đối với cô làm những chuyện như vậy là vì muốn cho cô hoàn toàn từ bỏ." Lâm Thiên nghiêm túc nói.

Vì vừa rồi Phạm Minh Tú cũng đã nói ra rất rõ ràng rồi, cho nên bây giờ Lâm Thiên che giấu cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

“Thật vậy sao?” Triệu Linh sau khi nghe được những lời của Lâm Thiên lập tức nín khóc mỉm cười, một nụ cười đã không thấy từ lâu.
Đối với Triệu Linh mà nói, những lời nói của Lâm Thiên hoàn toàn có thể chi phối cảm xúc của cô ấy.

"Đúng là trong lòng anh có em, nhưng em cũng biết hoàn cảnh của anh bây giờ mà, anh đã có ba người bạn gái, hơn nữa lại thường xuyên bận rộn công việc ở bên ngoài nên sẽ không thể giành nhiều thời gian ở bên em được, dù thế nào đi nữa, anh cũng không thể trở thành một người bạn trai tốt được, vì vậy cho dù trong lòng anh có em, anh cũng không thể nào chấp nhận em được."

Lần này, Lâm Thiên không dùng những cách tuyệt tình nữa mà là nói rõ cho Triệu Linh biết những điều đầu đuôi ngọn ngành trong lòng anh.

"Em biết, nhưng em không quan tâm những điều anh đang nói nói! Thật đấy!"


Sau khi Triệu Linh nói xong, trực tiếp ngồi dậy, ôm chặt lấy Lâm Thiên.


Lâm Thiên có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của Triệu Linh đối với bản thân, cũng có thể cảm nhận được nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, nhưng Lâm Thiên cũng không có đẩy cô ấy ra.

Lúc này trong nội tâm Lâm Thiên đang giãy dụa dị thường.


Rốt cuộc bây giờ bản thân nên làm thế nào đây? Chấp nhận Triệu Linh ư?



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK