Mục lục
Cực phẩm đại thiếu - Lâm Thiên - Thanh Mai (fill)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đặc biệt là người đàn ông béo trung niên, ông ta nghĩ đến những lời mình vừa nói với Lâm Thiên, trong lòng hoảng gần chết.

“Thanh Mai, tin tức cũng đã phát rồi, cậu vẫn còn chưa tin à?” Lâm Thiên tựa cười mà không phải cười nhìn Thanh Mai.

“Tôi… Tôi…” Mặt Thanh Mai đỏ tới mang tai lắp ba lắp bắp.

Lâm Thiên lại nhìn về phía người đàn ông béo trung niên.

“Thanh Mai vừa mới nói ông là Tổng giám đốc của quán rượu Thiên Quyền đúng không?Được, thế này đi giờ tôi sẽ gọi điện cho Hội trưởng thương hội Kim Đô, bảo ông ấy quan tâm ông nhiều một chút nhé.”Lâm Thiên thản nhiên nói.

Người đàn ông béo trung niên ngồi ở ghế lái nghe nói vậy lập tức sợ đến run cả người.

“Thiên… Cậu Thiên, tôi xin lỗi cậu, xin lỗi! Vừa rồi tôi nói sai rồi, cậu trăm ngàn lần đừng làm gì tôi!”Người đàn ông béo trung niên hoảng sợ cầu xin Lâm Thiên tha thứ.

Trước đó người đàn ông béo trung niên dám nói chuyện như vậy với Lâm Thiên là vì ông ta biết Tỉnh Xuyên đã bị đóng cửa.Lâm Thiên là thằng nhóc nghèo không tiền không thế, căn bản ông ta không để vào mắt.

Nhưng bây giờ lại khác, Tỉnh Xuyên đã được bỏ niêm phong, Lâm Thiên đã khôi phục thân phận.

Trong lòng ông ta hiểu rõ ngay cả tồn tại kinh khủng như nhà họ Phạm mà cũng xong đời thì ông ta là cái quái gì chứ, chỉ cần Lâm Thiên muốn gϊếŧ chết ông ta thì chỉ e là chuyện trong phút chốc thôi.

Cho nên ông ta sợ muốn chết.

“Tha cho ông thì có thể, cách xa cô gái này ra một chút, nếu không tôi chắc chắn diệt ông!”Lâm Thiên híp mắt nói.


“Dạ dạ dạ!”Người đàn ông béo trung niên gật đầu liên tục.

Ngay sau đó, người đàn ông béo trung niên quay đầu lại quát Thanh Mai:

“Cô còn ngồi đây làm gì, cút xuống cho tôi, sau này cũng đừng đến quán rượu Thiên Quyền làm nữa.”

“Anh yêu, anh không thể vứt bỏ em mà!” Vẻ mặt Thanh Mai không cam lòng lôi kéo cánh tay của người đàn ông béo trung niên.

Sau khi Thanh Mai đến Kim Đô thì lập tức vào làm nhân viên bán hàng ở quán rượu Thiên Quyền.

Cô ta mất bao nhiêu công sức mới bò được lên người Tổng giám đốc quán rượu Thiên Quyền, cũng vì thế mà cô ta được thăng chức lên quản lý chi nhánh, bây giờ vừa mới thăng chức chưa được hai ngày, còn chưa kịp hưởng phúc mà cứ như vậy bị đuổi?Cô ta không cam lòng.

“Tôi không vứt bỏ cô thì tôi cũng xong đời, nhanh xuống xe đi!”Người đàn ông béo trung niên quát Thanh Mai.

Thanh Mai chỉ có thể mở cửa xuống xe.


“Cậu Thiên, tôi cũng đã làm theo lời cậu, cậu có thể bỏ qua cho tôi không?” Vẻ mặt người đàn ông béo trung niên căng thẳng nhìn Lâm Thiên.

“Cút đi.”Lâm Thiên khoát tay không muốn quá lãng phí tinh lực với loại người như vậy.

“Dạ dạ dạ!Tôi cút ngay đây!”

Sau khi người đàn ông béo trung niên nói xong thì nhanh tay lái xe chạy mất hút.

Chỉ còn lại Lâm Thiên và Thanh Mai đứng ở đó.

“Lâm Thiên! Tại sao cậu lại ác như vậy!”Thanh Mai tức giận trừng mắt với Lâm Thiên.

“Nếu vừa rồi ngồi trong xe cậu nhìn thấy tôi mà cậu không chọn kéo cửa sổ xe xuống ra vẻ với tôi thì cậu sẽ không bị như vậy, cho nên tất cả do cậu tự làm tự chịu mà thôi.”Lâm Thiênrũ tay nói.

Lâm Thiên biết Thanh Mai kéo cửa sổ xe xuống chính là muốn khoe với Lâm Thiên rằng nàng mới tìm được một bạn trai giàu có, đồng thời muốn giễu cợt nói móc Lâm Thiên lại biến thành thằng nhóc nghèo.



Có thể tưởng tượng được nếu như bây giờ Lâm Thiên còn chưa thể trở mình thì vừa rồi Thanh Mai tuyệt đối sẽ tiếp tục giễu cợt cười nhạo Lâm Thiên, cô ta sẽ hạ thủ lưu tình ư? Tuyệt đối sẽ không!
Sau khi nói xong, Lâm Thiên lập tức đi vào trong chung cư.



Ở một nơi khác, trong một phòng khách ở một căn hộ vô cùng bình thường.

Ông Triệu đã sửa giày da.

Lúc ông Triệu còn trẻ là thợ đóng giày, vào tuổi trung niên mới bắt kịp với sự bùng nổ kinh tế ở Việt Nam mà bắt đầu gây dựng sự nghiệp.

Ngày hôm nay, tập đoàn Triệu Thị đã mất, ông ở nhà sửa giày da, vốn ông còn muốn ra ngoài bày một cái sạp nhỏ kiếm chút tiền trợ cấp cho gia đình nhưng Triệu Linh và con trai ông không đồng ý.

“Ông ơi, Lâm Thiên nói cậu ấy muốn báo thù, ông nói xem cậu ấy có thể thành công không?”Triệu Linh hỏi.

Ông Triệu dừng công việc trong tay, lắc đầu nói:

“Bằng vào lực lượng và bối cảnh hiện tại của nhà họ Phạm mà nói thì muốn tiêu diệt nhà họ Phạm là việc khó như lên trời, nếu như có cơ hội cháu nên khuyên nhủ Lâm Thiên để cho nó nhanh rời khỏi Kim Đô, đến chỗ khác phát triển mới là đường ra duy nhất.”
Dù sao ông Triệu làm thế nào cũng không nghĩ ra được Lâm Thiên lại có khả năng tiêu diệt nhà họ Phạm.

Lúc này một loạt tiếng gõ cửa vang lên, Triệu Linh đứng dậy đi ra mở cửa, sau khi mở cửa ra thì thấy là cha của Triệu Linh.

“Cha, không phải cha đi tìm việc làm à?Sao lại về sớm như vậy?”Triệu Linh nhìn cha của mình hỏi.

Ông Triệu cũng ngẩng đầu nhìn về phía đó.

“Ôi chao, ta đi xin vào làm quản lý của công ty, nhưng kết quả họ không nhận ta mà chỉ cho ta làm cái gì mà bảo vệ với nhân viên bán hàng mấy cái việc phía dưới này, thật là đáng chết.” Cha của Triệu Linh hung dữ nói.

“Cha, vậy ngài làm từ dưới đi lên thôi.” Triệu Linh an ủi.

“Linh nói không sai, vậy thì con bắt đầu làm lại từ đầu thôi, chẳng phải cha cũng bắt đầu gây dựng sự nghiệp từ con số không sao?”Ông Triệu nói.
“Ta đây đã từng là Tổng giám đốc tập đoàn Triệu Thị mà phải làm mấy cái việc này à?” Cha của Triệu Linh khinh thường nói.

“Cha, ngài đây là nói như rồng leo mà làm như mèo mửa đấy!” Triệu Linh bĩu môi nói.

“Con còn không biết xấu hổ nói ta à, nếu không phải con hợp tác với tên Lâm Thiênkia thì tập đoàn Triệu Thị của chúng ta sao lại bị nhà họ Phạm cướp đi mất?” Cha của Triệu Linh hung hãn nói.

“Cha, sao đến bây giờ cha vẫn còn cố chấp vậy! Nếu không phải ba sang Áo đánh bạc thì làm sao có thể bị người ta bắt đi, làm cho toàn bộ tập đoàn Triệu Thị đều bị người ta cướp đi!” Triệu Linh giận dữ nói.

“Nếu không phải con đồng ý hợp tác với Tỉnh Xuyên thì nhà họ Phạm sẽ bày mưu sao? Còn không phải là trách con hợp tác với Tỉnh Xuyên à.”Cha của Triệu Linh lạnh giọng.
Rất hiển nhiên, cha của Triệu Linh trách ông Triệu và Triệu Linh hợp tác với Lâm Thiên mới làm cho tập đoàn Triệu Thị bị nhà họ Phạm cướp mất.

“Hừ, đúng là cứng đầu cố chấp!”Ông Triệu hừ lạnh, hiển nhiên ông rất tức giận với lời con trai mình nói, cũng rất thất vọng với biểu hiện của con trai.

Đúng lúc này lại vang lên một loạt tiếng gõ cửa.

Triệu Linh đi ra mở cửa, sau khi mở cửa ra thì thấy đúng là Lâm Thiên.

“Triệu Linh.” Lâm Thiên mỉm cười chào hỏi Triệu Linh.

“Lâm Thiên, là anh à, mời vào trong này.” Sau khi Triệu Linh thấy Lâm Thiên thì trên mặt cô lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ.



“Là Lâm Thiên à!”

Ông Triệu nhìn thấy là Lâm Thiên cũng để giày da trong tay xuống.
Lúc tập đoàn Triệu Thị bị nhà họ Phạm cướp mất, ông Triệu biết thật sự là có quan hệ đến chuyện ông ta hợp tác với Lâm Thiên.

Nhưng ông cũng không trách tội Lâm Thiên bởi vì hợp tác là cả hai bên cùng tình nguyện, là sự lựa chọn của ông ta.

Thế nhưng cha của Triệu Linh lại không như vậy, trong chuyện này ông ta đổ tất cả lỗi lên người Lâm Thiên.

“Lâm Thiên, sao cậu còn mặt dày đến nhà của tôi!”

Sau khi cha của Triệu Linh nhìn thấy Lâm Thiên, trên mặt lập tức lộ ra vẻ không vui.

“Bác Triệu, cháu tới hỏi thăm mọi người.” Lâm Vâm mỉm cười.

“Ai muốn cậu đến thăm.Lẽ nào cậu còn ngại chưa làm hại đủ nhà họ Triệu chúng tôi à?”Cha của Triệu Linh lạnh giọng mắng.

“Bác Triệu, chuyện tập đoàn Triệu Thị bị cướp mất đúng là do cháu, cái này cháu thừa nhận, cháu rất xin lỗi, cháu có lỗi với nhà họ Triệu.” Vẻ mặt Lâm Thiên chân thành nói.
“Xin lỗi thì có ích gì?Xin lỗi thì có ích gì chứ?Cậu có thể đưa nhà họ Triệu về như cũ không?”Cha của Triệu Linh lớn tiếng chất vấn.

“Đương nhiên có thể.”Lâm Thiên nói.

“Cậu có thể cái rắm ấy, bây giờ ngay cả bản thân cậu còn khó giữ, cậu lấy cái gì mà đối phó nhà họ Phạm!”Cha của Triệu Linh lớn tiếng nói.

“Im miệng cho ta!”Ông Triệu quát lớn.

Ngay sau đó, ông Triệu đứng dậy đi đến trước mặt Lâm Thiên.

“Ông Triệu.” Lâm Thiên chào ông Triệu.

Ông Triệu kéo tayLâm Thiên, trịnh trọng dặn dò:

“Lâm Thiên à, nếu cháu đã gọi ông một tiếng ông vậy thì nghe ông khuyên một câu.Rời khỏi khu Hoa Nam đi đến chỗ khác phát triển đi, chờ sự nghiệp thành công rồi quay về báo thù cũng không muộn, bây giờ cháu ở Kim Đô thật sự là quá nguy hiểm.”

Hiển nhiên tin tức Lâm Thiên diệt nhà họ Phạm, bọn họ vẫn hoàn toàn chưa hay biết gì, dù sao tin này cũng vừa mới bắt đầu được truyền đi.
“Ông Triệu yên tâm, cháu đã diệt nhà họ Phạm rồi.”Lâm Thiên vừa cười vừa nói.

“Diệt rồi?”Ông Triệu sửng sốt.

Ngay sau đó Ông Triệu lắc đầu cười nói.

“Lâm Thiên à, cháu mà cũng đem loại tin này ra đùa cho ta vui à.”

Dĩ nhiên là ông Triệu không tin rồi.


Bởi vì ông thực sự không cách nào tưởng tượng nổi Lâm Thiên làm thế nào có thể tiêu diệt được nhà họ Phạm được gia tộc Mộ Dung ủng hộ ở phía sau.


Cha của Triệu Linh cũng cười lạnh nói: “Diệt nhà họ Phạm? Ui chà, thật buồn cười, Lâm Thiên, cậu nói khoác mà không cần nghĩ à, hiện tại nhà họ Phạm mạnh như vậy, cậu diệt nhà họ Phạm bằng cái gì?”


“Ông Triệu, bác Triệu, cháu thật sự không nói đùa, hơn một tiếng trước cháu đã đến nhà họ Phạm, tự tay gϊếŧ hai cha con Phạm Quảng Đức và Phạm Nhật Long.”Lâm Thiên nghiêm túc nói.

“Cậu tự tay gϊếŧ?”Ha ha ha, buồn cười, thật quá buồn cười mà, nếu thật sự cậu xông vào nhà họ Phạm thì bây giờ đã sớm trở thành một cỗ thi thể rồi.”Cha của Triệu Linh cười nhạo.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK