Mục lục
Cực phẩm đại thiếu - Lâm Thiên - Thanh Mai (fill)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người khi giao đấu, Lâm Thiên rất nhanh đã chiếm được ưu thế.

Lâm Thiên mỗi một quyền đánh xuống, đều khiến cho chấp sự áo xanh vô cùng bực bội.

Tuy là cô ta là Thực Đan Cảnh, tuy rằng cô ta là dốc hết sức lực, nhưng Lâm Thiên vẫn có thể đánh trúng cô ta, khiến cô ta rất khó chịu

“Đáng chết, anh rõ ràng là Hư Đan, tại sao lại có thể mạnh như vậy được!” Chấp sự áo xanh nói với vẻ mặt rất khó coi.

Cô ta là Thực Đan Cảnh đấy!

Đương nhiên Lâm Thiên cũng đã dốc hết sức lực, khi vẫn còn chưa dựa vào sức mạnh của Huyền Minh Kiếm, Lâm Thiên có thể đánh ra thực lực mạnh nhất là tương đương với Thực Đan Cảnh.

“Ồ?”

Một bà già đứng ở cách đây không xa, nhìn thấy cảnh tượng này, lộ ra vẻ kinh ngạc, bà ta vốn cho rằng phái ra một người Thực Đan Cảnh là có thể đánh bại Lâm Thiên dễ dàng rồi, dẫu sao Lâm Thiên chỉ là Hư Đan.

“Vân hộ pháp, cô cũng ra đi, hai người các cô liên kết, gϊếŧ chết tên này!” Bà lão vung tay.

“Vâng!”

Một cô gái mặc áo xanh đứng ra trả lời.

Ngay sau đó, người được gọi là Vân hộ pháp này cũng lao thẳng vào trận chiến!

“Ầm, ầm, ầm!”

Hai người đó liên cùng nhau tung đòn tấn công Lâm Thiên.

Nếu một chọi một thì Lâm Thiên vẫn còn có thể chiếm được ưu thế, nhưng bây giờ lại là một chọi hai, Lâm Thiên không còn chiếm được bất cứ ưu thế nào nữa.

Dù sao thực lực của Lâm Thiên cũng chỉ là tương đương với Thực Đan Cảnh mà thôi.


“Bịch bịch bịch!”

Dưới sự phối hợp tấn công của hai người, Lâm Thiên đã bị đánh cho đến mức không kịp đỡ đòn.

“Bịch!”

Lâm Thiên trong lúc bất cẩn, không phòng bị kịp, bị một nữ hộ pháp đánh trúng một chưởng, bị đánh lùi liền mấy bước.

Sau khi đứng vững, Lâm Thiên ôm ngực, có cảm giác hơi khó chịu.

“Thằng ranh, cậu chết chắc rồi, nộp mạng đi!”

Hai nữ hộ pháp không hề nương tay, lại lao về phía Lâm Thiên.

Lâm Thiên nheo mắt lại: “Muốn lấy mạng của tôi? Các cô vẫn chưa đủ tư cách!”

Vừa dứt lời, Lâm Thiên đã rút thẳng Xích Huyết kiếm ra.

Có Xích Huyết kiếm trong tay, thực lực của Lâm Thiên liền đột ngột tăng vọt lên!


“Chết đi này!”

Lâm Thiên gào lên một tiếng, đồng thời xuất kiếm đâm vào Vân hộ pháp đang lao đến!

“Cái gì?”

Sau khi Vân hộ pháp cảm nhận được uy lực từ trên lưỡi kiếm, đột nhiên sững người, nhưng mà cô ta đã lao thẳng đến trước mặt của Lâm Thiên, căn bản là không có cách nào để xoay xở được nữa, chỉ còn cách đưa tay ra đỡ.

“Phụt!”

Độ sắc bén của Xích Huyết kiếm, nhẹ nhàng chém đứt cánh tay của Vân hộ pháp, sau đó chém thẳng vào cổ của cô ta.

Phụt, xì!

Đầu của Vân hộ pháp đã bị Xích Huyết kiếm chém bay!

Vân hộ pháp, toi mạng!

Tí tách, tí tách!



Máu tươi chảy theo Xích Huyết kiếm nhỏ giọt xuống đất.

Lâm Thiên đột ngột xuất kiếm khiến cô ta không hề có chút phòng bị, tất nhiên dễ dàng chém chết cô ta.

“Muốn lấy mạng của tôi, các người nhất định phải chuẩn bị trả giá bằng chính tính mạng của mình!” Lâm Thiên hai mắt khẽ nhíu lại, giọng điệu nghiêm nghị.

Từ khi mới bắt đầu, Lâm Thiên vốn không hề muốn lấy mạng của ai, bằng không hai đệ tử đầu tiên của Băng Linh Cung khi phát hiện ra Lâm Thiên thì anh đã có thể gϊếŧ họ trong nháy mắt rồi, nhưng Lâm Thiên lại chỉ đánh họ bị thương.

Còn lúc này, đối phương quyết tâm muốn lấy mạng anh, lẽ nào Lâm Thiên vẫn còn muốn nương tay? Vậy thì khí phách của anh ở đâu nữa? Tôn nghiêm ở đâu nữa?
Đã là không còn cách nào để xoay xở được nữa, vậy thì gϊếŧ thôi!

Lâm Thiên đã chuẩn bị sẵn sàng để chết rồi.

Kể cả có phải chết, hôm nay Lâm thiên cũng nhất định để cho cái Băng Linh Cung này phải trả một cái giá vô cùng đắt!

“Vân hộ pháp!”

Các đệ tử của Băng Linh Cung, và cả cái bà lão đó nữa, nhìn thấy Vân hộ pháp lại bị gϊếŧ như thế, sắc mặt của tất cả bọn họ đều đột nhiên thay đổi.

Bọn họ hoàn toàn không thể ngờ đến, trước đó rõ ràng là bọn họ chiếm ưu thế, trong nháy mắt Lâm Thiên đã rút kiếm gϊếŧ người rồi!

Bọn họ hoàn toàn không thể ngờ đến, một người ở Hư Đan Cảnh lại có thể chém chết một người ở Thực Đan Cảnh.

“Thằng ranh này lại biết dùng kiếm!” Mọi người nhìn thấy Lâm Thiên dùng kiếm, trong lòng cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
Trong giới tu tiên ở Hoa quốc, bình thường thì chỉ có cường giả của cảnh giới cao mới quay lại học dùng những loại vũ khí lạnh như đao, kiếm...

Bởi vì nếu cảnh giới còn ở tình trạng thấp, dùng súng ống sẽ có tác dụng mạnh hơn dùng đao, kiếm nhiều, học dùng đao, kiếm không có ý nghĩa gì, thậm chí là còn lãng phí thời gian và tinh thần.

Chỉ có cường giả ở cảnh giới cao học dùng đao, kiếm mới phát huy được tác dụng của nó.

“Thằng ranh, cậu dám gϊếŧ người của Băng Linh Cung chúng ta, cậu đây là tự tìm đến cái chết!” Trong đôi mắt của bà lão ấy đột nhiên lóe lên vẻ căm phẫn.

“Tôi vừa mới nói rồi, muốn gϊếŧ tôi, nhất định sẽ khiến Băng Linh Cung mấy người phải trả giá, một cái giá vô cùng đắt!” Lâm Thiên lô ra một nụ cười dữ tợn.

Vừa dứt lời, anh ấy hoàn toàn không do dự lao về phía hộ pháp còn lại.
“Chết đi!”

Lâm Thiên một kiếm đâm tới.

Sắc mặt của nữ hộ pháp đó đột ngột trở nên kinh hoàng, đồng thời vội vàng lùi ra sau, cô ta biết là mình không thể nào đỡ được đường kiếm ấy.

“Tam trưởng lão, cứu tôi với!”

Nữ hộ pháp này vừa vội vàng lùi lại, vừa lớn tiếng cầu cứu.

“Dám to gan hành hung ở trước mắt ta, xem ta là không khí chắc?”

Bà lão quát lên một tiếng, đồng thời dậm chân, nhảy vào chiến trường, ngăn cản Lâm Thiên.

Nữ hộ pháp này thấy Tam trưởng lão đã ra tay, lúc này mới thở ra nhẹ nhõm.

Các đệ tử khác ở quanh đó nhìn thấy Tam trưởng lão đích thân ra trận, bọn họ cũng cảm thấy yên tâm hơn.

“Thằng ranh này không ngờ lại có thể ở cảnh giới Hư Đan Cảnh mà chém chết được Vân hộ pháp của Thực Đan Cảnh, thật là hiếm thấy, đây có phải là thiên tài tu luyện trong truyền thuyết không nhỉ?”
“Đáng tiếc là anh ta lại đắc tội với Băng Linh Cung của chúng ta, anh ta có lợi hại đến bao nhiêu đi nữa thì cũng chỉ là Hư Đan Cảnh, trước mặt Tam trưởng lão, anh ta chỉ có con đường chết mà thôi!”

Trong sân.

“Thằng ranh, cậu gϊếŧ người của Băng Linh Cung chúng ta, hôm nay ta nhất định sẽ lột da rút gân nhổ xương cậu ra, không để cho cậu được chết yên thân!” Vẻ mặt bà lão đầy căm phẫn, nhìn chằm chằm Lâm Thiên.

Bà lão quả thật cũng rất kinh ngạc, bà không hề ngờ là chỉ có Hư Đan Cảnh như Lâm Thiên lại có thể chém chết một hộ pháp Thực Đan Cảnh mà bà phái ra.

Đấy là chém chết, không phải là đánh bại, giữa hai điểm này có khác biệt rất lớn, bình thường thì phải có được thực lực hoàn toàn vượt trội hơn đối phương mới có thể gϊếŧ chết được, nếu như thực lực chênh lệch không nhiều thì rất khó có thể gϊếŧ chết dễ dàng như vậy được.
“Muốn rút gân nhổ xương tôi sao? Chỉ dựa vào bà?” Lâm Thiên cười lạnh lẽo một tiếng.

Lâm Thiên nheo mắt lạnh lùng nói tiếp:



“Nếu như bà bây giờ nhường đường cho tôi để tôi rời đi, bà vẫn còn một cơ hội để sống, bà mà ngăn cản tôi, tôi cũng gϊếŧ bà như thế!”

“Gϊếŧ ta? Ha ha, đúng là một thằng ranh con không biết trời cao đất thấp thế nào, cậu có biết là, cậu ở trong mắt ta chỉ là một con kiến, ta có thể bóp chết cậu rất dễ dàng!” Bà lão nói với giọng điệu rất tự tin.

Bà lão vừa dứt lời liền giải phóng khí tức cảnh giới của mình ra.

Kim Đan Cảnh!

Lâm Thiên có thể cảm nhận được rõ ràng cảnh giới của bà ta.
Bà ta và Lâm Thiên lại cách nhau những hai cảnh giới, điều này với những tu sĩ bình thường mà nói, đây tuyệt đối là khoảng cách tuyệt đối không thể vượt qua!

Cường giả Kim Đan Cảnh bình thường, đã có thể dễ dàng gϊếŧ chết một tu sĩ Hư Đan Cảnh, đơn giản giống như là dẫm chết một con kiến vậy!

Nhưng mà Lâm Thiên là tu sĩ Hư Đan tầm thường sao?

Hiển nhiên là không phải!

“Vậy thì hãy xem xem, rốt cuộc ai mới là kiến, đến đi, chiến!”

Lâm Thiên không hề do dự, một kiếm đâm thẳng về phía bà lão.

“Chịu chết đi!”

Bà lão cũng cầm ra một thanh kiếm, rồi lập tức giao đấu với Lâm Thiên.

“Keng, keng, keng!”

Cuộc chiến giữa hai người nổ ra ngay lập tức.

Nhưng mà, cuộc chiến của hai người lại lâm vào cảnh giằng co, nhất thời không thể phân biệt được cao thấp!

Lâm Thiên dưới sự giúp đỡ của Xích Huyết kiếm, thực lực đủ để sánh với cường giả Kim Đan!
“Cái gì? Anh ta lại có thể đánh bất phân thắng bại với Tam trưởng lão?”

“Anh ta lại mạnh đến thế ư? Anh ta chỉ là Hư Đan Cảnh thôi mà!”

Mười mấy đệ tử đứng đấy làm khán giả, nhìn thấy Lâm Thiên và Tam trưởng lão đánh bất phân thắng bại, bọn họ đều kinh ngạc không ngờ.

Bọn họ tự hỏi, bọn họ chưa từng nhìn thấy một tu sĩ Hư Đan Cảnh mạnh đến như vậy.

Trong trận chiến.

“Cậu… cậu sao lại… sao lại có thể mạnh như vậy!” Trong lòng bà lão cũng rõ ràng là vô cùng kinh ngạc.

Trước khi động thủ, bà ta cho rằng bà đường đường là một cường giả Kim Đan, giải quyết một thằng ranh Hư Đan Cảnh chắc chắn là chuyện vô cùng dễ dàng, kể cả là thằng ranh này có năng lực thực chiến nhất định đi chăng nữa, cũng không thể có năng lực chống chọi với bà ta.
Lúc này sau khi giao đấu với anh ta, bà mới hiểu ra, bà ta đã đánh giá thấp thằng ranh này.

“Thằng ranh, cậu rốt cuộc là ai? Cậu rốt cuộc là người của thế lực nào!” Bà lão vừa giao đấu vừa vặn hỏi.

Theo bà thấy, Lâm Thiên cùng lắm là hơn hai mươi tuổi, hơn hai mươi tuổi có thể đạt được đến mức lợi hại như thế này, điều này vô cùng, vô cùng đáng sợ!

Trong nhận thức của bà lão, sợ là chỉ có đệ tử Thánh Điện hùng mạnh đó mới có thể có được một yêu nghiệt như thế này tồn tại mà thôi?

Nêu như đúng là người của Thánh Điện, bà không dám tiếp tục đánh nữa.

“Tôi đã nói rồi, tôi chỉ là một tu sĩ lang thang, tôi cũng nói rồi, chỉ dựa vào bà, muốn gϊếŧ chết tôi thì vẫn không đủ tư cách!” Lâm Thiên vừa ra đòn, vừa trả lời.

“Hừ, thật là cho rằng ta đường đường là một cường giả Kim Đan mà chỉ có chút thực lực này thôi sao?” Bà lão cười lạnh lùng một tiếng.
Lời vừa dứt, đòn tấn công của bà lão tăng lên đột ngột, bà ta đem toàn bộ thực lực của mình bộc phát ra!

Trạng thái vốn đang ngang bằng của trận chiến lập tức bị phá vỡ.


Lâm Thiên trong chốc lát đã rơi vào thế bất lợi.


“Keng, keng, keng!”


Thế tấn công mạnh mẽ của bà lão, mỗi đường kiếm va chạm vào nhau, sức mạnh rất lớn đều thông qua thanh kiếm mà truyền thẳng vào người của Lâm Thiên.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK