Mục lục
Cực phẩm đại thiếu - Lâm Thiên - Thanh Mai (fill)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không có gì, cơ và xương của tôi đều khỏe hơn người thường, viên đạn trực tiếp găm vào bắp thịt của tôi. Vừa mới lấy ra. Hôm nay tôi chuẩn bị xuất viện để có thể tiếp tục bảo vệ cậu!"

Thạch Hàn vừa nói vừa nhấc chăn bông lên, cố gắng đứng dậy khỏi giường bệnh.

Lâm Thiên ấn Thạch Hàn lại chỗ cũ. "Thạch Hàn, anh ở lại bệnh viện để dưỡng thương cho tôi! Đợi vết thương lành rồi hằng nói." "Về chuyện bảo vệ tôi, thời gian này tôi sẽ để Bạch Hổ tạm thời thay anh. Tuy rằng anh ta không mạnh bằng anh, nhưng cũng quá đủ để bảo vệ tôi! Nhiệm vụ của anh trong khoảng thời gian này, chính là dưỡng thương!" “Cái này.. được rồi, vậy thì tôi sẽ nghe lời cậu Thiên.” Thạch Hàn cười và gật đầu.

Thạch Hàn biết rõ kỹ năng của Bạch Hổ "Đúng rồi, cậu Thiên, mối thù này với Phạm Nhật Long Thạch Hàn nhìn Lâm Thiên.

Hôm nay đã phải chịu thiệt rất lớn trong tay Phạm Nhật Long, Thạch Hàn biết rất rõ. “Yên tâm đi, một ngày nào đó chúng ta nhất định sẽ trả mối thù này!” Lâm Thiên nheo mắt, hung ác nói.

Lúc này, Lưu Thân, người vừa kết thúc ca mổ. Cũng đã được đẩy vào “Bác sĩ, anh ấy không có gì đáng ngại chứ?” Lâm Thiên vội hỏi. “Không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một thời gian là được rồi .” Bác sĩ nói. “Được rồi, cảm ơn bác sĩ.” Lâm Thiên lễ phép cảm ơn. "Chủ tịch Thiên khách khí rồi."

Bác sĩ thấy Lâm Thiên khách khí như vậy, anh ta cảm thấy có chút được kính nể nhưng vừa mừng lại vừa lo. Đây là chủ tịch của Tỉnh Xuyên, lại có thể khách khí với anh ta như vậy.


Lâm Thiên lại đến giường của Lưu Thân, đồng thời đưa cho anh ta một bản cháo mà anh đã mua cho anh ta từ trước.

Lưu Thâm cầm lấy cháo, hào hứng nói: "Chủ tịch Lâm, được cấp trên như cậu quan tâm thế này, Lưu Thân tôi hôm nay chết, cũng xứng đáng.

Lâm Thiên lườm anh ta một cái: "Chết cái gì mà chết? Sau này việc kinh doanh của tôi, toàn bộ đều phải nhờ vào anh hết. Nếu như sau này tôi kế thừa tập đoàn Tỉnh Xuyên, anh ít nhất cũng là phó chủ tịch!" “Phó chủ tịch?” Lưu Thân sửng sốt.

Anh ta chỉ là tổng giám đốc chi nhánh, hơn nữa phó chủ tịch của toàn bộ tập đoàn Tỉnh Xuyên, cấp bậc này không biết cao hơn anh ta bao nhiều lần, điều này ngay cả Lưu Thân cũng không dám nghĩ tới.

Sau đó, Lưu Thân nói một cách hào hứng và xúc động: "Cậu Thiên, nếu thực sự có ngày đó, tôi sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ anh và giúp anh xây dựng Tỉnh Xuyên ngày càng lớn mạnh!"


Ở một diễn biến khác, Phạm Nhật Long được đưa về bộ chỉ huy quân sự tỉnh. Trong một căn phòng giam tối tăm, Phạm Nhật Long bị nhốt trong đó.

Phạm Nhật Long dựa vào tường, anh ta lúc này cũng có chút sợ hãi, anh ta biết lần này mình đã phạm tội rất nghiêm trọng.

Lúc trước khi ở thành phố Bảo Thạnh, anh ta đã hoàn toàn bị Lâm Thiên làm cho tức giận đến như vậy, anh ta chỉ muốn trả đũa Lâm Thiên bằng mọi giá.

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, cuối cùng anh ta cũng đã hối hận, vì anh ta sợ sự việc này sẽ hủy hoại tương lai của mình. "Кер!"

Đúng lúc này, cửa phòng giam đột nhiên được mở ra, một lão già tóc hoa râm, rất có phong thái, chầm chậm đi vào. "Ông nội!"



Phạm Nhật Long chăm chú liếc nhìn, chính là ông nội của anh ta! "Ông ơi, cuối cùng ông cũng đến cứu cháu! Cháu không muốn ở trong phòng giam này một ngày nào nữa. Ông ơi, mau đưa cháu ra ngoài." Phạm Nhật Long kích động nói. "Bop!"

Ai mà biết được, ông Phạm lại đi tới trước mặt đã thắng tay tát trực tiếp vào mặt Phạm Nhật Long. "Ông nội, ông... ông đánh cháu?"
Phạm Nhật Long, người bị đánh, ngay lập tức choáng váng, ông nội anh rất yêu anh và rất hiếm khi đánh anh, đặc biệt là từ khi anh thể hiện tốt trong quân đội, lại càng được ông Phạm thêm phần yêu quý, chiều chuộng anh. "Nhật Long ơi Nhật Long! Lần này cháu đã làm một chuyện hoang đường như vậy! Khi cháu làm ra chuyện này, lẽ nào cháu không nghĩ đến hậu quả sao? Hồ đồ!"

Ông Phạm mang bộ dạng nghiêm khắc dạy bảo. "Ông ơi, cháu ... lần này cháu chủ yếu là do bị tên nhóc đó chọc tức. Ông không biết sao, tên nhóc đó đã bí mật sai người đến dùng cùi điện giật ngất cháu. Sau đó ném ra đại lộ chính, ngay cả phóng viên cũng bị gọi tới, khiến cháu không còn mặt mũi nào nữa! ”Phạm Nhật Long hung hăng nói.

Sau một lúc dừng lại, Phạm Nhật Long tiếp tục giận dữ: "Cậu ta rõ ràng biết cháu là con trai trưởng của nhà họ Phạm, còn đối xử với cháu như vậy. Rõ ràng là cậu ta coi thường nhà họ Phạm của chúng ta. Cậu ta không chỉ đánh cháu, mà còn là đánh vào mặt mũi của nhà họ Phạm! Nếu cháu không cho cậu ta biết được chút khí thế của mình thì làm sao mà được?" "Ngốc! Cháu muốn dạy dỗ nó vẫn còn có thể nghĩ cách khác, nhưng lại dùng cách hoang đường như vậy, cháu có biết chuyện này ảnh hưởng đến cháu như thế nào không?" Ông Phạm tức giận nói. "Ông nội, có ảnh hưởng gì a? Không lẽ nhà họ Phạm chúng ta không đè xuống được soa? Ông nội, ông chỉ cần mở lời, cháu không tin họ không nể mặt" Phạm Nhật Long nói. "Chuyện này, bên kia đã báo cáo với bộ quân sự rồi, hiện tại bộ quân đội đã bắt phải xử lý theo kỷ luật, kết quả là cháu tránh được miệng súng rồi. Nhưng nếu không có thế lực của nhà họ Phạm chúng ta, hành vi của cháu nhất định bị đưa ra làm gương, đem đến toà án quân sự để xử lý" Ông Phạm lão lạnh lùng nói.
Vẻ mặt của Phạm Nhật Long sau khi nghe thấy đều này, cũng bắt đầu trở nên lo lắng. “Ông nội, vậy rốt cuộc chuẩn bị xử lý cháu như thế nào?” Phạm Nhật Long hỏi. "Loại khỏi đội đặc nhiệm hải quân, chuyển sang đơn vị hậu cần, hạ quân hàm xuống một bậc. Theo dõi giám sát Ngoài ra, 15 ngày giam lỏng, viết bản kiểm điểm sâu 5000 chữ" Ông Phạm lạnh lùng nói. “Cái gì !?” Phạm Nhật Long tròn mắt

Phạm Nhật Long ban đầu nghĩ rằng vấn đề này đã được giải quyết nhờ gia thế của gia đình mình, anh ta có thể chỉ bị giam giữ hay viết bản kiểm điểm gì đó, đại loại vậy.

Kết quả là anh ta điều khỏi đội đặc nhiệm hải quân?

Phải biết rằng đội đặc nhiệm hải quân, là đội đặc chủng ưu tú nhất, Phạm Nhật Long lúc đầu cũng vì thế mà tham gia. Không biết là anh ta đã phải tốn bao nhiêu công sức mới được nhận vào.
Bây giờ, cứ như thế mà bị điều đi sao?

Hơn nữa còn bị điều xuống đơn vị hậu cần, trời ơi, Phạm Nhật Long quả thực không thể chịu nổi!

Còn bị hạ cấp, anh ta vốn định lên thêm một cấp nữa, nhưng hiện tại đột nhiên bị hạ cấp.

Theo quy định, nếu bị giảng cấp, độ tuổi quân hàm cũng sẽ phải tính lại thêm một lần nữa, điều này sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến tốc độ thăng cấp sau này của anh ta l

Điều này đối với Phạm Nhật Long cũng hoàn toàn không thể chấp nhận. "Ông nội. Chuyện này ... chuyện này quá nghiêm trọng, ông có thể giúp cháu giải quyết chu toàn một chút được không? Cháu nội xin ông đó!" Phạm Nhật Long cầm lấy tay ông Phạm cầu xin. "Cháu cho rằng những điều mà ông vừa nói là nghiêm trọng nhất rồi sao? Sai hoàn toàn, cháu có biết nghiêm trọng nhất là gì không?" “Chuyện nghiêm trọng nhất là gì?” Phạm Nhật Long vội hỏi. "Nghiêm trọng nhất là chuyện này sẽ trở thành vết đen lớn trong cuộc đời của cháu, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự thăng tiến sau này của cháu!" "Ông nói như thế này đi ! Bởi vì sự chuyện này, cả đời này của cháu, có thể sẽ không cách nào thăng lên cấp tướng được nữa.” Ông Phạm nhắm mắt lắc đầu. “Cái gì ?!” Phạm Nhật Long mở to mắt.
Theo như biểu hiện xuất sắc vốn dĩ của Phạm Nhật Long, cộng với nền tảng gia tộc họ Phạm vững chắc, Phạm Nhật Long nhất định tương lai có thể từng bước từng bước thăng tiến, sau khi bước vào tuổi trung niên, về cơ bản có thể thăng lên cấp tướng cũng không thành vấn đề.

Nhưng bây giờ, ông nội nói với anh ta rằng anh ta có thể cả đời này cũng không đạt được nó? "Bập!"



Phạm Nhật Long liên tiếp lui về phía sau mấy bước, sau đó đứng ở bàn bên cạnh giường, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng.

Đến lúc này anh ta mới thực sự hiểu được hậu quả của việc mình làm lần này!

Đến lúc này anh mới thực sự hiểu mình sẽ phải trả giá bao nhiêu

Nếu anh ta sớm biết được, hậu quả nghiêm trọng đến như vậy, đánh chết anh ta cũng sẽ không bao giờ làm như vậy.

Thật tiếc trên đời này hối hận cũng không thể làm lại được! "Nhật Long à Nhật Long! Bây giờ cháu đã biết, tại sao ông lại tức giận như vậy chưa? Cháu quả thật đã tự mình huỷ đi tiền đồ của mình!" Ông Phạm trông có vẻ rất tức giận. “Ông ơi, ông nhất định phải giúp cháu!” Phạm Nhật Long kích động đứng lên. “Nếu ta không giúp cháu, cháu bây giờ còn có thể ở chỗ này sao?” Ông Phạm lão lạnh lùng nói.
Tạm dừng một chút, ông Phạm tiếp tục: "Còn nữa, Lâm Thiên đó là cháu của Lê Chí Thành, món nợ này, ta sẽ tính lên đầu của lão già Lê Chí Thành kia, ta sẽ không để ông ta được khá hơn đâu!" "Lê Chí Thành dám thách thức nhà họ Phạm chúng ta. Tất cả còn không phải là do có người đứng sau sao!" Phạm Nhật Long tức giận nói.

Ông Phạm nhìn lên trần nhà, lạnh lùng nói: "Người đó, ta sẽ dùng cả đời này, khiến ông ta sụp đổi Lê Chí Thành và đám người tập đoàn Tỉnh Xuyên của ông ta chỉ là rác rưởi. Với thế lực của nhà họ Phạm, ông ta có thể dễ dàng bị tiêu diệt"

Ngay sau đó, ông Phạm nhìn Phạm Nhật Long. "Cháu phải thành thật ở đây tự kiểm điểm lại bản thân!"

Ông Phạm nói xong liền xoay người rời đi.

Thành phố Bảo Thạnh.

Sau hơn một tuần dưỡng thương, vết thương của Thạch Hàn và Lưu Thân đã lành rất nhanh.
Tuy nhiên, trong hơn một tuần kể từ khi Lưu Thân nhập viện, rất nhiều nhiệm vụ nặng nề của công ty đều đổ lên đầu Lâm Thiên.

Những việc Lưu Thân có thể xử lý qua điện thoại, Lưu Thân sẽ cố gắng hết sức để giải quyết, nếu không thể xử lý qua điện thoại, sẽ do Lâm Thiên xử lý.

Cho nên hơn một tuần qua, Lâm Thiên căn bản đều ở tại công ty, Bạch Hổ luôn đi theo bảo vệ Lâm Thiên bất cứ lúc nào.


Tòa nhà Tỉnh Xuyên, trong văn phòng chủ tịch. Lúc này Lâm Thiên đang xem hồ sơ.


Giải quyết công việc của công ty trong tuần này đã giúp Lâm Thiên nâng cao kiến thức và khả năng kinh doanh của mình, đây cũng là một điều tốt. “Chủ tịch Thiên, uống một tách cà phê nhé!” Phan Tiểu


Ngọc đặt một tách cà phê nóng đến trước mặt Lâm Thiên.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK