Mục lục
Cực phẩm đại thiếu - Lâm Thiên - Thanh Mai (fill)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh yêu!”

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, cô gái vội vàng nhảy xuống xe, ôm chầm lấy nam thanh niên.

Nam thanh niên mặt tái mét, bàn tay bị bóp vẫn còn run rẩy, mặt mũi sưng vù.

“Tên nhãi ranh, mày...... mày tiêu đời rồi con ạ! Chờ tao gọi điện gọi người đến. Tao phải cho mày chết không chỗ chôn thân!” Nam thanh niên giận dữ hét lên.

Sau đó, nam thanh niên rút điện thoại ra gọi.

“Alo, anh Hùng, em bị người ta đánh ở cổng công trường Hoàng Phúc Trường Minh, dạ vâng, em đã nói tên anh ra mà tên đó vẫn dám ra tay. Anh Hùng, anh nhất định phải giúp em đòi lại công bằng.” Nam thanh niên nói.

Sau khi cúp máy.

“Anh yêu! Sao rồi?” Cô gái quan tâm hỏi.

“Anh Hùng nói sẽ đem người qua ngay lập tức.” Nam thanh niên lộ rõ vẻ đắc ý.

Ngay sau đó, nam thnah niên nhìn Lâm Thiên, hằn học nói:

“Tên nhãi ranh, đợi anh Hùng đến thì mày tiêu đời rồi! Hãy đợi đấy!”

Cậu ta lại chỉ tay về phía chú công nhân và tiếp tục nói:

“Cả lão già ông nữa, dám cho người đánh tôi, lát nữa ông cũng sẽ bị ăn đòn nhừ tử!”

“Haizzz......”


Chú công nhân cúi đầu, lắc đầu thở dài, rõ ràng là vô cùng thất vọng về đứa con trai này.

“Được, cậu gọi người đến đây.” Lâm Thiên nói.

Sau đó, Lâm Thiên lấy điện thoại ra gọi.

“Alo, cậu cho người đến công trường Hoàng Phúc Trường Minh, tôi có việc cho các cậu làm.” Lâm Thiên ra lệnh qua điện thoại.

Sau khi cúp máy, Lâm Thiên quay lại đỡ chú công nhân dậy.

“Chủ tịch Lâm, con trai tôi xúc phạm cậu như vậy, tôi...... tôi thật sự không còn mặt mũi nào nhìn cậu.” Chú công nhân tự trách bản thân mình.

“Chuyện này không thể trách chú được, tôi biết chú không quản được cậu ta, hôm nay để tôi giúp chú dạy cho cậu ta một bài học.” Lâm Thiên vỗ vai chú công nhân.

Sau khi gọi điện thoại xong, hai bên đều trong trạng thái chờ đợi.

Khoảng mười phút sau, một chiếc ô tô và một chiếc xe van chạy đến.


Một người đàn ông cạo trọc đầu, mặc chiếc áo sơ mi kẻ caro bước xuống xe ô tô, đây có vẻ là anh Hùng mà nam thanh niên gọi đến.

Có bảy tám tên côn đồ bước xuống chiếc xe van phía sau, tay cầm gậy vung vẩy.

“Anh Hùng, anh đến rồi!” Nam thanh niên và bạn gái cậu ta vọi vàng chào hỏi.

“Minh, là ai đánh cậu?” Anh Hùng ưỡn ngực ngẩng cao đầu, một tư thế rất kiêu ngạo.

“Chính là tên nhãi kia, anh Hùng, anh nhìn mặt em bị đánh ra nông nỗi này này! Anh Hùng nhất định phải đòi lại công bằng cho em!” Nam thanh niên vội vàng nói.

Anh Hùng tháo kính râm ra, nheo mắt nhìn về phía Lâm Thiên.

“Anh bạn, cậu dám đánh đàn em của tôi, cậu có biết hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào không?” Anh Hùng dương dương tự đắc nói.

Lâm Thiên cười: “Anh có biết, anh dùng thái độ này nói chuyện với tôi thì hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào không?”

“Anh Hùng, đừng nhiều lời với tên đó nữa, cứ thế mà đánh cho tên đó một trận tơi bời đi!” Nam thanh niên hét lớn.



“Đúng rồi anh Hùng, mau đánh tên đó đi!” Cô gái cũng hét lên.

Ngay khi anh Hùng chuẩn bị ra lệnh, một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen và một vài chiếc xe thương vụ chạy tới.

Chiếc xe Mercedes-Benz màu đen có biển số Leopard 3333.

“Biển số xe này, không phải xe của Ông chủ Độc sao? Anh Hùng kinh ngạc.

“Ông chủ Độc? Tổng Giám đốc công ty bảo vệ Vân Thiên?” Nam thanh niên cũng sửng sốt nói.

“Nhảm nhí, không anh ta thì ai vào đây!” Anh Hùng nói.
Lúc này, chiếc xe Mercedes-Benz đã dừng lại, và Độc Nha từ trên xe bước xuống.

Trên hai chiếc xe thương vụ phía sau cũng có mười mấy người đàn ông to lớn mặc đồ đen.

“Cái quái gì, Ông chủ Độc! Đúng là ông chủ Độc rồi!” Anh Hùng nhanh chóng nhận ra.

Kể từ khi Lâm Thiên xóa sổ nhà họ Phạm, thế lực ngầm ở Kim Đô đều do Độc Nha tiếp quản, anh Hùng làm sao không biết Độc Nha được?

Sau khi Độc Nha xuống xe, anh ta nhanh chóng dẫn người đến chỗ Lâm Thiên.

“Anh Lâm!” Độc Nha chắp tay hành lễ chào Lâm Thiên.

“Ông chủ Lâm!” Những người phía sau Độc Nha cũng lần lượt chào Lâm Thiên.

Sau khi chứng kiến cảnh tượng này, anh Hùng và nam thanh niên cảm giác như sét đánh ngang tai.

“Ông chủ Lâm? Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ...... Anh ta là Lâm Thiên, chủ tịch Tập đoàn Vân Thiên và Tập đoàn Tỉnh Xuyên?” Anh Hùng kinh ngạc nói.
“Xem ra anh không biết điều này, đúng vậy, tôi là Lâm Thiên.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.

Sau khi nghe câu trả lời khẳng định của Lâm Thiên, Anh Hùng đột nhiên cảm thấy toàn thân mềm nhũn, lảo đảo lùi về phía sau, may có hai đàn em phía sau dìu đỡ.

Đối với anh Hùng, ông chủ Độc đã được coi là một nhân vật tầm cỡ, còn Lâm Thiên, anh ta càng không dám nghĩ tới.

“Anh ta...... Anh ta là chủ tịch của Tập đoàn Vân Thiên và Tập đoàn Tỉnh Xuyên?”

Nam thanh niên và cô bạn gái hai mắt mở tròn, kinh ngạc thốt lên, họ chỉ cảm thấy trái đất như đang quay cuồng, như thể thế giời đang sụp đổ và ngày tận thế đã đến......

Ôi trời ơi, người họ đυ.ng độ kɧıêυ ҡɧí©ɧ lại chính là những nhân vật to lớn trong xã hội.

Nam thanh niên có nằm mơ cũng không ngờ rằng, ba cậu ta lại kết giao qua lại được với những ông to như thế.
“Lão già...... Ông...... Ông biết anh ta là chủ tịch Tập đoàn Tỉnh Xuyên đúng không? Ông...... Sao ông không nói trước với tôi!” Nam thanh niên hét lớn với chú công nhân.

Sau khi nghe được những lời này, Lâm Thiên cau mày.

“Sắp chết đến nơi cũng không biết hối cải, còn ở đây trách ba mình? Thật là hết thuốc chữa, Độc Nha, lôi cậu ta qua đây cho tôi!” Lâm Thiên nói lớn.

Sau khi nghe xong, Độc Nha đích thân lôi nam thanh niên đến trước mặt Lâm Thiên.

“Ông...... Ông chủ Lâm, tôi quỳ xuống xin anh, xin anh tha mạng cho tôi!” Nam thanh niên quỳ dưới đất cầu xin Lâm Thiên, vẻ mặt sợ hãi.

“Quỳ xuống cúi đầu xin lỗi ba cậu!” Lâm Thiên lạnh lùng nói.

“Dạ dạ dạ!”

Nam thanh niên đáp xong liền vội vàng đi tới chỗ ba mình, quỳ gối cúi đầu xin lỗi ba, cậu ta đương nhiên không dám làm trái lời Lâm Thiên.
Lâm Thiên nhìn chú công nhân.

“Chú à, tôi biết chú không thể quản nổi cậu ta, vậy thì để tôi giáo dục lại cậu ta, chú thấy thế nào?” Lâm Thiên nói.

“Tất cả đều nghe theo chủ tịch Lâm.” Chú công nhân gật đầu nói.



Chú công nhân đã vô cùng thất vọng về cậu con trai của mình.

“Độc Nha, tôi nghe nói Kim Đô có một Trung tâm Điện điều trị, đưa cậu ta vào đấy chích điện vài tháng.” Lâm Thiên nói nhẹ.

“Dạ vâng, anh Lâm!” Độc Nha gật đầu.

“Cái gì? Trung...... Trung tâm Điện điều trị?”

Sau khi nghe xong, nam thnah niên sợ hãi ngã quỵ xuống đất, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng.

Trung tâm Điện điều trị rất đáng sợ, cậu ta đã từng nghe qua......
Lúc này, Độc Nha đã lệnh cho thuộc hạ áp giải nam thanh niên lên xe, chuẩn bị đưa đến Trung tâm Điện điều trị.

“Đúng rồi, Độc Nha, cậu tiện thể đưa cả cô bạn gái của cậu ta vào chích vài cái, để dạy cho họ một bài học, sau này còn biết đối nhân xử thế.” Lâm Thiên nói.

Cô gái nghe xong liền bất tỉnh tại chỗ.

Sau khi Độc Nha đưa nam thanh niên và cô gái kia đi.

“Ông...... Ông chủ Lâm!”

Anh Hùng và đám người phía sau đều kinh hãi nhìn Lâm Thiên.

“Các người đến từ đâu thì cuốn gói về đấy, tôi không có thời gian đôi co với mấy người.” Lâm Thiên xua tay.

“Cảm ơn ông chủ Lâm! Cảm ơn ông chủ Lâm!”

Anh Hùng cảm ơn rối rít, sau đó nhanh chóng cùng đám người của mình chạy đi.

Lâm Thiên quay người nhìn về phía chú công nhân.

“Chú à, không sao rồi, tôi nghĩ con trai chú sau khi bị chích điện sẽ thay đổi thôi.”
Lâm Thiên vừa nói vừa đưa chiếc thẻ lấy lại từ cậu con trai của chú cho chú.

“Chủ tịch Lâm, đại ân đại đức này của cậu tôi không biết phải báo đáp như thế nào.” Chú công nhân vừa nói vừa dùng đôi bàn tay chai sạn của mình lau đôi mắt đỏ hoe của mình.

“Không sao đâu chú, mặc dù chú không gặp may mắn trong nửa đầu cuộc đời, nhưng tôi tin rằng, kể từ ngày hôm nay, tất cả mọi thứ sẽ tốt lên.” Lâm Thiên cười vỗ vai chú công nhân.

Lâm Thiên giúp chú ấy leo lên vị trí Phó quản lý công trình, điều này chắc chắn sẽ làm thay đổi cuộc đời của chú ấy.

Lâm Thiên cũng rất vui vì có thể thay đổi cuộc đời của một vài người.

……

Buổi tối, Lâm Thiên lái xe đến biệt thự của Nhà họ Triệu để dự tiệc sinh nhật của Triệu Linh.

Rất nhiều ô tô hạng sang đã đậu trước cửa biệt thự, hơn nữa, vẫn còn rất nhiều xe đang nườm nượp kéo đến.
Tất cả những người bước xuống xe đều là những người trẻ tuổi, họ đều là con cái của tầng lớp quý tộc giàu sang ở Kim Đô, nào là thiếu gia khoác bộ vest lịch lãm hay tiểu thư mặc lễ phục sang trọng.

Đương nhiên, Lâm Thiên đều không quen biết đám người này, và họ cũng không biết Lâm Thiên.

Dù sao, hiện tại Lâm Thiên cũng thuộc tầng lớp quý tộc, nhưng người mà Lâm Thiên tiếp xúc là ba mẹ của họ chứ rất ít khi tiếp xúc với họ. Nếu là ba mẹ họ thì có lẽ Lâm Thiên cũng tiếp xúc qua một hai lần.


Sau khi đậu xe bên ngoài biệt thự, Lâm Thiên rảo bước vào bên trong.


Biệt thự của Nhà họ Triệu rất lớn, phải đi qua mấy cái sân vườn mới đến được biệt thự.


Lâm Thiên đi trên con đường nhỏ ở vườn hoa ngoài vườn.


Cùng đi trên con đường này có rất nhiều thiếu gia nhà giàu và thiên kim tiểu thư, họ đều đến tham dự sinh nhật Triệu Linh.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK