Mục lục
Cực phẩm đại thiếu - Lâm Thiên - Thanh Mai (fill)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Muốn thách đấu tôi sao? Thua như vậy mà vẫn chưa phục hả? Haha, đúng là một trò vui đấy. Anh nói xem, anh có tư cách gì? Lâm Thiên? Tư cách gì để thách đấu tôi đây?” Phạm Nhật Long cười chế nhạo.

Mọi người có mặt tại đó cũng không ngừng cười lớn, ra chừng rất thích thú.

“Haha, Lâm Thiên này thật là nực cười. Phạm Nhật Long là lính đặc công, từng đoạt chức vô địch Giải đấu cấp quân khu, thân thủ vô cùng dũng mãnh. Không cần biết tên Lâm Thiên này thế nào, nhưng hắn dám quyết đấu với Phạm Nhật Long, chính là tự tìm lấy cái chết.”

“Có lẽ Lâm Thiên cũng không còn cách nào khác đối phó với Phạm Nhật Long, đành phải lấy thân mình ra làm bao cát cho anh ta. Hahaha.”

“Lần trước tại buổi tiếp nhận từ thiện, tôi còn nghĩ Lâm Thiên có đầu óc rất lợi hại. Bây giờ có vẻ như chúng tôi đã đánh giá anh ta quá cao.”

“Nhìn xem, Lâm Thiên hôm nay chết chắc.”

...

Trong mắt mọi người, Lâm Thiên đơn giản chỉ là một người không biết lượng sức.

Lâm Thiên trước những bình luận này, ngoài cười trừ ra thì cũng chẳng biết phải làm sao. Bởi vì anh nhất định sẽ sớm chứng minh cho họ thấy bằng như gì thực sự diễn ra. Rằng ai mới là kẻ mạnh đích thực.

Lúc này, Phạm Nhật Long đã cởϊ áσ khoác, bước tới khoảng trống ở giữa. Lâm Thiên cũng theo anh ta bước tới.

“Phạm Nhật Long, tôi sẽ tự tay đánh bại anh, đem anh đạp dưới chân mình.”

Lâm Thiên nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương đôi mắt hơi híp lại, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo.

“Haha, vậy anh còn đợi gì nữa. Mau tới đây.”

Phạm Nhật Long cười, anh ta thậm chí không coi Lâm Thiên là đối thủ, bởi vì trong mắt anh ta, một nắm đấm cũng có thể tiêu diệt Lâm Thiên.


“Đỡ lấy.”

Không chút do dự, Lâm Thiên trực tiếp đấm Phạm Nhật Long.

Lâm Thiên dồn toàn lực vào nắm đấm, tốc độ đấm nhanh đến kinh ngạc.

“Cái gì?!”

Sau khi Phạm Nhật Long cảm nhận được sức mạnh chứa đựng trong nắm đấm của Lâm Thiên, nụ cười trên mặt anh ta lập tức đông lại, đồng tử đột nhiên co giật.

Bởi vì sức mạnh đáng sợ chứa trong nắm đấm của Lâm Thiên đã khiến trái tim của hắn run lên.

Hắn không thể tin được, chỉ một nắm đấm của Lâm Thiên lại có thể chưa một sức mạnh lớn đến như vậy.

“bùm!”

Trong nháy mắt, nắm đấm đã chạm tới Phạm Nhật Long, đương nhiên hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giơ tay ra đỡ.


“Bùm!”

Ngay lập tức, dưới uy lực ghê gớm từ nắm đấm của Lâm Thiên, Phạm Nhật Long bị đánh bay về phía sau, đập vào chiếc bàn đằng xa, khiến chiếc bàn gãy làm hai.

“Ọc!”

Cơ thể Phạm Nhật Long đập xuống đất, từ miệng phun ra một ngụm máu tươi.

“Trời đất. Hắn ta mạnh vậy sao?”

“Làm sao Lâm Thiên lại có được sức mạnh ghê gớm như thế?”

Khi mọi người nhìn thấy Phạm Nhật Long bị Lâm Thiên đấm đến hộc máu, ai nấy đều náo loạn. Khỏi phải nói, tất cả đề bàng hoàng

Không ai nghĩ rằng Lâm Thiên lại có năng lực mạnh mẽ như vậy.

Lâm Thiên nhìn chằm chằm Phạm Nhật Long hoảng sợ ngã trên mặt đất, chế nhạo nói:



“Phạm Nhật Long, anh thật yếu đuối, còn không đỡ được cú đấm của tôi!”

Cảm giác có thể đánh bại kẻ thù bằng nắm đấm của mình thật vô cùng thú vị.

Tất nhiên, với sức mạnh hiện tại của Lâm Thiên, anh ta thực sự có thể gϊếŧ chết Phạm Nhật Long bằng một cú đấm.
Chỉ là, Lâm Thiên không muốn để Phạm Nhật Long cứ thế mà chết như vậy. Lâm Thiên muốn hắn phải chết một cách thảm hại.

“Nội lực! Chết tiệt, chết tiệt! Làm sao hắn ta lại có thể đột nhiên có nội lực!”

Phạm Nhật Long nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Thiên với, vẻ mặt vẫn chưa hết ngờ vực. Anh ta đã biết Lâm Thiên từ lâu, thừa hiểu rằng Lâm Thiên chỉ là một sinh viên đại học bình thường, và hoàn toàn không biết võ thuật.

Nhưng anh ta vừa mới được tự mình cảm nhận, có thể thấy rõ ràng nắm đấm của Lâm Thiên ẩn chứa nội lực.

“Tại sao ư? Tôi không nghĩ mình cần báo cáo với anh.” Lâm Thiên cười.

Lúc này, Phạm Nhật Long chỉ có thể ôm chặt ngực mình và gần như không đứng dậy được.

Phạm Nhật Long phun ra đờm máu, sau đó vẻ mặt kinh hãi hét lên:

“Hừ, có nội công thì sao? Ta nghĩ ngươi nhiều nhất đang ở cảnh giới hư đan, muốn báo thù ư, ngươi còn xa mới đạt được mục đích. Còn không có năng lực trợ giúp, muốn dùng vũ lực tiêu diệt nhà họ Phạm của ta, thật là quá sức viển vông.”
Lúc này, cha của Phạm Nhật Long là Phạm Quang Đức cũng đã đứng lên.

“Anh Thuyết, phiền anh phải ra tay để giải quyết thằng nhóc này.” Phạm Quang Đức nói.

Trần Thất Thuyết đang uống rượu chậm rãi đứng lên.

“Ông Đức, cậu chủ Long, hai người không cần hoảng loạn, tôi sẽ giải quyết việc này.” Trần Thất Thuyết bình tĩnh nói.

Khi Lâm Thiên vừa ra tay, Trần Thất Thuyết đã có thể cảm thấy cảnh giới của Lâm Thiên chính là hư đan thiên phú, ông ta thấy Lâm Thiên còn trẻ như vậy, chắc chắn thời gian tu luyện cũng chưa được bao lâu.

Mà Trần Thất Thuyết vốn đã tới cảnh giới hư đan này được sáu năm rồi, thực lực vô cùng vững chắc, cùng một cảnh giới, đương nhiên có thể coi là mạnh hơn, ông ta hoàn toàn tự tin, đối phó với Lâm Thiên không phải là vấn đề.

Ngay sau đó, Trần Thất Thuyết đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Thiên.
“Chính ông đã gϊếŧ Thạch Hàn đúng không? Hôm nay tôi sẽ dùng tính mạng của ông để tế linh hồn Thạch Hàn đang cô độc trên thiên đường.”

Lâm Thiên giọng điệu biến sắc, hai bàn tay nắm chặt, mi mắt giật giật đầy sát ý.

Nghĩ đến cái chết của Thạch Hàn, Lâm Thiên cảm thấy vô cùng khó chịu và tức giận.

“Muốn báo thù sao? Thiếu gia, ta sợ ngươi còn chưa có được khả năng này đâu.” Trần Thất Thuyết khinh bỉ mỉm cười.”

Lúc này, Bạch Hổ cũng vừa tới.

“Anh Thiên, Trần Thất Thuyết này cũng thuộc cảnh giới hư đan. Xét theo tuổi tác, nhìn ông ta cũng đã phải bốn mươi tuổi, thời gian tu luyện không hề ngắn, chắc chắn ông ta rất mạnh. Một mình anh có thể khó đối phó, nhưng hai chúng ta, em tin là có thể đánh bại ông ta.” Bạch Hổ nói.

Ngay trong cùng một cảnh giới, thực lực nhất định có chênh lệch, một người vừa bước vào cảnh giới hư đan, một người lại ở trong cảnh giới hư đan đã lâu, sắp bước vào cảnh giới tiếp theo, thực lực đương nhiên cũng phải chênh lệch không ít.
Bạch Hổ vừa nói vừa lên đồ, chuẩn bị hợp lực cùng Lâm Thiên đối phó Trần Thất Thuyết.

“Bạch Hổ, trước tiên cứ để tôi đấu một mình với ông ta, cậu giúp tôi quét vòng ngoài, nếu như tôi không đối phó được, cậu ra tay cũng không muộn.” Lâm Thiên nói.

Lâm Thiên từ khi tu luyện, đây là lần đầu tiên đấu với đạo sĩ, cảnh giới của ông ta lại vẫn giống của anh, cho nên Lâm Thiên rất mong chờ. Anh muốn chiến đấu một mình với ông ta, để có thể đo lường khả năng của mình so với một kẻ thuộc cùng cảnh giới.

“Được.” Bạch Hổ gật đầu đồng thuận.

Trong mắt Bạch Hổ, Lâm Thiên và Trần Thất Thuyết dù sao cũng ở cùng một cảnh giới, cho dù Lâm Thiên kém hơn, anh cũng không thể bị đánh quá nặng. Hơn nữa, chỉ cần tình huống không ổn, Bạch Hổ có thể tham chiến, hỗ trợ Lâm Thiên bất cứ lúc nào.
“Trần Thất Thuyết, chết đi!”

Lâm Thiên hét lên, sau đó vung nắm đấm về phía Trần Thất Thuyết.

Trần Thất Thuyết cũng lập tức vung tay đấm trả.



“Bùm!”

Sau khi hai nắm đấm va chạm, Trần Thất Thuyết vừa rồi lại lùi về phía sau, đi được năm bước thì dừng lại.

“Có sức mạnh đấy.”

Cánh tay Trần Thất Thuyết khẽ run lên, ông ta cảm thấy toàn bộ cánh tay có chút tê dại.

“Oa, anh Thiên mạnh quá!”

Sau khi nhìn thấy tình huống này, Bạch Hổ vui vẻ hét lên.

Trái ngược với phản ứng đó, sau khi Phạm Quang Đức và Phạm Nhật Long nhìn thấy cảnh này, cơ mặt của họ đột nhiên co giật, họ vốn dĩ cho rằng Trần Thất Thuyết mạnh hơn Lâm Thiên rất nhiều, không thể ngờ ngay trong chiêu đầu tiên, ông ta đã bị rơi vào thế bất lợi.
Phạm Nhật Long và Phạm Quang Đức, cũng như Trần Mỹ, tất cả đều đổ mồ hôi, cảm thấy rất lo lắng cho Trần Thất Thuyết.

Rốt cuộc, Trần Thất Thuyết chính là cao thủ do nhà họ Trần phái đến để giúp nhà họ Phạm, nếu đến ngay cả Trần Thất Thuyết cũng thua, họ hiện tại càng không thể tìm được người mạnh hơn để đối phó với Lâm Thiên.

“Anh Kỳ, anh mau gọi đội cảnh sát đặc nhiệm đến, nếu không sẽ không ổn mất.” Phạm Quang Đức sốt sắng nói với Trịnh Thư Kỳ.

“Tôi đã gọi đường dây khẩn cấp rồi, đội cảnh sát đặc nhiệm sẽ đến đây trong năm phút nữa, đừng lo lắng.” Trịnh Thư Kỳ bình tĩnh nói.

Phạm Quang Đức cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nghe điều này. Chỉ cần đội cảnh sát đặc biệt tới, cho dù Lâm Thiên là người tu luyện đạt tới cảnh giới hư đan, hắn cũng sẽ nhanh chóng bị hạ gục.
“Hừ, tên Lâm Thiên có tu vi thì sao? Không cần quyền thế trợ giúp cũng đòi báo thù, chính là ôm một giấc mộng ngu xuẩn.” Phạm Quang Đức chế nhạo.

Giữa sân.

“Không hổ là Kiếm Tôn công pháp bí thuật, thật quá lợi hại.” Lâm Thiên nở một nụ cười mãn nguyện.

Kỹ thuật tu luyện mà Lâm Thiên tu luyện là do Huyền Minh Kiếm Chủ truyền lại, người lúc đó đã nói rằng nó mạnh hơn nhiều lần so với những kỹ thuật tu luyện trên trái đất.

Hiện tại xem ra những điều sư phụ nói đều chuẩn xác.

Tu luyện tuyệt kỹ này khiến thực lực của Lâm Thiên mạnh hơn nhiều so với những đạo sĩ cùng cảnh giới trên trái đất.

“Trần Thất Thuyết, hôm nay là ngày chết của ngươi!” Lâm Thiên nở nụ cười lạnh.

Nói xong, Lâm Thiên lại bắt đầu động thủ

“Bùm bùm!”

Hai người lại ngay lập tức lao vào đánh nhau.
Lâm Thiên không có nhiều kinh nghiệm thực chiến, nhưng sau khi anh bùng nổ hoàn toàn sức mạnh và tốc độ, hai phương diện này hiển nhiên đủ để bù đắp cho phần thiếu hụt của Lâm Thiên về kinh nghiệm.

Có một câu nói rất đúng, đó là chỉ cần dốc hết sức, thì không thể không đạt được.

Dưới công kích mạnh mẽ của Lâm Thiên, Trần Thất Thuyết chỉ có thể tiếp tục lui về phía sau.

“Mẹ kiếp, sức mạnh và tốc độ này có thể so sánh với cảnh giới thật đan, làm sao có thể? Hắn rõ ràng đang ở cảnh giới hư đan kia mà.” Trần Thất Thuyết liên tục lui ra ngoài, vẻ mặt rất không cam lòng.

Tuy rằng Lâm Thiên chỉ là cảnh giới hư đan, nhưng sức mạnh, tốc độ và các khía cạnh khác bộc phát hoàn toàn ngang bằng với cảnh giới thật đan.

“Bùm!”


Lại một cú đấm khác.


Trần Thất Thuyết sắc mặt tái nhợt, từ trong miệng phun ra một ngụm máu.

Lúc này Trần Thất Thuyết đã bị thương, tối đa chỉ có thể phát huy được bảy phần thực lực.


“Ngươi thua.” Lâm Thiên bình tĩnh nhìn chằm chằm Trần Thất Thuyết rồi nói.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK