“Tạm thời không đi nữa.” Doãn Hân cân nhắc một chút rồi nói.
“Được, phu nhân, chúng tôi sẽ hủy hẹn trước.”
Rầm một tiếng, Cục Dân Chính cúp máy.
Sau đó Doãn Hân quay đầu nhìn Tần Phong, trầm mặc chốc lát rồi nói: “Anh cũng nghe rõ là ‘tạm thời’, cũng chỉ là tạm thời. Hôm nay anh phải theo tôi trở về một chuyến.”
Nói xong không đợi Tần Phong đáp lời, cô đã đi trước.
“Được.” Tần Phong đáp lại, sau đó đuổi theo.
Chỉ thấy Doãn Hân lướt qua cửa hàng bánh mua một cái bánh ngọt sau đó mới lên xe về nhà, đương nhiên cô cũng đưa Tần Phong đi theo, tới khi về đến nhà Tần Phong mới không nhịn nổi nữa, buột miệng hỏi: “Bánh ngọt này là?”
“Quả Quả, hôm nay tròn sáu tuổi, vốn dĩ tôi không muốn cho anh tham dự vào bởi vì căn bản anh không xứng làm ba. Nhưng chung quy lại trong đời Quả Quả vẫn cần có ba, song cũng chỉ có trong một ngày hôm nay thôi.”
Doãn Hân vẫn lạnh nhạt như trước, sau đó đi vào trong biệt thự.
Mặc kệ số tiền kia có phải Tần Phong cầm đi hay không, nhưng nhiều năm như vậy ra đi không lời từ biệt khiến cho Doãn Hân không thể tha thứ cho anh.
“Quả Quả, sáu tuổi rồi.”
Thân thể Tần Phong run lên, đúng vậy, anh thật sự không xứng làm ba. Đã bảy năm rồi, đứa bé cũng đã sáu tuổi nhưng từ khi đủ tuần, đầy tháng, đầy tuổi, mỗi một sinh nhật anh đều chưa từng tham dự.
Tiếp đó Tần Phong cũng tiến vào biệt thự, có điều bên trong đại sảnh ngoài ba mẹ Doãn Hân, Tần Quả Quả ra thì còn có thêm một người đàn ông mặc âu phục, tay đeo Rolex, bộ dạng tuổi trẻ tài cao.
“Tần Phong, cậu còn dám trở về đây!”
Trương Lệ nhìn thấy cái quân bất bại này, sắc mặc tức khắc không tốt.
“Yo, anh chính là Tần Phong? Tên tiểu khất cái năm đó, tôi nghe nói hôm qua anh thay Doãn Hân đưa ra một quyết định, thua 10% cổ phần công ty, anh cư nhiên còn dám trở lại biệt thự này?”
Người đàn ông mặc âu phục đứng lên, khinh thường nhìn Tần Phong rồi tiếp tục đi tới, nhìn Doãn Hân: “Doãn Hân, nếu như tôi là cậu, hiện tại sẽ đem tên này đánh ra ngoài, nếu như cậu không muốn động thủ thì tôi giúp cậu.”
Nói xong, người đàn ông mặc âu phục liền xắn tay áo lên, chuẩn bị bày một đại trận.
“Phương Nham, mau dừng tay.” Lúc anh ta chuẩn bị ra tay thì bị Doãn Hân cản lại.
“Doãn Hân, loại người cố ý để em thua 10% cổ phần kia, phế vật, còn nể tình làm gì nữa, cứ trực tiếp ném anh ta ra ngoài. Có lẽ bây giờ tôi báo cảnh sát, với tội danh quấy rối này cũng có thể giam giữ anh ta tới nửa tháng.” Phương Nham dùng vẻ mặt khinh thường nhìn anh.
Thế nhưng, Doãn Hân lại nói: “Tôi không thua 10% cổ phần, tôi thắng rồi, còn một lần nữa tiến vào hội đồng quản trị. Tần Phong đã giúp tôi, thế nên hôm nay anh ấy là khách.”
“Cái gì!”
Cả ba mẹ Doãn Hân và Phương Nham đều kinh ngạc.
Nhất là Phương Nham, anh ta vẫn luôn có tâm tư với Doãn Hân, trước kia cho rằng Tần Phong là tên vô dụng, không nghĩ tới lại có thể giúp Doãn Hân hoàn thành vụ đặt cược này.
Sau đó, Doãn Hân lại giải thích thêm một lần nữa cho bọn họ hiểu.
Sau khi hiểu rõ nguyên do, Phương Nham mới thở phào nhẹ nhõm, rồi nhìn về phía Tần Phong, trong mắt ngập tràn sự trào phúng: “Ha ha, ra là dựa vào sức mạnh của người ta, vẫn chỉ là ân tình thôi, thứ này dùng xong sẽ không còn, người ta cũng sẽ không giúp anh nữa.”
“Tôi cứ tưởng lợi hại cỡ nào hóa ra vẫn chỉ là tên vô dụng như trước, có điều so với lúc trước, thì bây giờ còn có thêm một loại ngu xuẩn. Việc ân nghĩa như này, anh cứ dùng hết như vậy, chả trách xưa kia lại biến thành kẻ ăn mày.”
Trương Lệ nghe xong, càng thêm coi thường Tần Phong.
Kẻ ngốc cũng biết, ân tình như vậy quý giá biết nhường nào, thế nhưng lại vì việc này mà dùng hết Tần Phong, thật sự rất ngu xuẩn.
“Haizz.” Ba Doãn Hân nghe xong, xoa xoa trán.
Duy chỉ có Doãn Hân cái gì cũng không nói, bởi vì cô biết rõ sở dĩ Tần Phong dùng đến phần ân nghĩa này, tất cả đều là vì ngày hôm qua mình gặp phải nguy cơ, không hiểu sao trong lòng thấy ấm áp.
Tiếc là, quả thật quá ngu xuẩn.
“Quả Quả, ra đây đi, ăn sinh nhật nào.”
Lúc này, Doãn Hân nhìn lướt qua đại sảnh cũng không nhìn thấy Tần Quả Quả, mới bắt đầu đi gõ cửa, nhưng không có ai đáp lại. Sau đó Doãn Hân đi vào, truyền ra tiếng nỉ non: “Mẹ ơi, Quả Quả vất vả lắm.. mới tìm thấy ba ba… hai người đừng ly hôn, có được không ạ?”
Chỉ chốc lát sau, tiếng khóc dần mất hẳn.
Doãn Hân dắt Tần Quả Quả ra, một tiểu nha đầu phấn trang ngọc mài, trên người mặc một chiếc váy nhỏ hơi cũ, hốc mắt có chút hồng hồng, nhưng khi nhìn thấy Tần Phong, cô bé lập tức thoát khỏi tay Doãn Hân, nhào vào lòng Tần Phong: “Ba ba, Quả Quả rất nhớ ba.. hu hu hu...”
“Ba cũng nhớ con.”
Trong lòng Tần Phong sắp mềm nhũn ra, xoa tóc cô bé, chạm đến nơi mềm mại nhất trái tim anh.
“Chết tiệt!”
Phương Nham ở một bên nhìn thấy, đáy mắt giống như bốc hỏa, anh ta vẫn luôn theo đuổi Doãn Hân, vì thế một mực muốn lấy lòng Tần Quả Quả, mua cái này rồi mua cái kia cho cô bé, nhưng căn bản Tần Quả Quả rất hờ hững với anh ta, cũng chẳng thích những thứ anh ta mua chút nào.
Mà giờ đây ở trước mặt Tần Phong, nha đầu Tần Quả Quả chết tiệt kia lại cực kỳ nhiệt tình.
“Tốt lắm, được rồi, ăn bánh ga-tô thôi.”
Doãn Hân kêu hai tiếng, mọi người cùng nhau ăn bánh ngọt, trong lúc cầu nguyện, Tần Quả Quả thì thầm: “Con hy vọng, ba ba và mẹ… vĩnh viễn không rời xa nhau, đây là mong muốn sáu tuổi của con.”
Mà nghe những lời này, mỗi người trong nhà lại có một sắc mặt khác nhau.
Trên khuôn mặt ba mẹ Doãn Hân hiện lên vẻ mất tự nhiên.
Trên gương mặt mơ hồ Phương Nham xuất hiện vẻ dữ tợn, nếu như Doãn Hân và Tần Phong ở cùng một chỗ thì anh ta phải làm sao bây giờ, nhưng sau đó anh ta vẫn khéo léo che giấu đi.
Lúc sau đã ăn xong bánh ngọt, Phương Nham lấy ra một hộp quà nhỏ, cực kỳ rạng rỡ quay sang Tần Quả Quả nói: “Quả Quả, đây là quà chú tặng cho con.”
Nói xong liền mở hộp ra, nhất thời tản ra một đạo ánh sáng màu lam.
“Đây là? Lam Toản?”
Trương Lệ nhìn thấy thứ trong hộp quà nhỏ kia, tức thời che miệng lại, có chút kinh ngạc, bởi vì trong đó để một chiếc vòng cổ nho nhỏ phía trên được đính một viên kim cương xanh.
Mặc dù nhỏ nhưng kim cương xanh có giá trị khá cao, gấp mười lần viên kim cương thông thường.
“Bác gái nói không sai, đây chính là Lam Toản do công ty LV xa xỉ bậc nhất phát hành, thuộc thương hiệu ASD, bộ sưu tập tên là Lam Tâm, mỗi một sợi dây chuyền đều có công dụng dưỡng thần, trợ ngủ.” Phương Nham có phần dương dương tự đắc nói.
“Ta có nghe nói qua cái này, nghe nói mỗi chiếc đều có giá trên sáu mươi vạn, Phương Nham thật có tâm. Doãn Hân, con nhìn xem, Phương Nham đi du học trở về, tốt nghiệp đại học, tuổi trẻ tài cao còn là Phương đại thiếu gia. Đánh hạ hai, ba công ty, chính là người thừa kế tập đoàn Phương thị, không phải so với cái tên vô dụng bên cạnh con ưu việt hơn nhiều sao?”
Trong mắt Trương Lệ lấp lánh ánh sao, không chút kiêng kị một hơi nói Tần Phong vô dụng, còn trực tiếp tỏ vẻ vô cùng coi trọng Phương Nham, đứa con rể này bà đã định rồi.
“Tần Phong, quà anh tặng Quả Quả đâu? Không phải là không chuẩn bị gì chứ? Hay là, không có tiền để chuẩn bị?” Phương Nham hướng ánh nhìn về phía Tần Phong, mang theo một tia châm biếm.
“Cậu ta có thể đưa ra món quà cáp tốt gì chứ, một kẻ ăn xin, khố rách áo ôm, vô dụng như này còn mua quà tặng, cậu ta có tiền mua lễ vật quý giá sao.” Trương Lệ hướng về phía Phương Nham nói chuyện.
Mà Tần Phong sờ vào sợi dây màu đỏ trên cổ mình, tiếp đó lấy nó xuống đưa qua cho Tần Quả Quả.
“Quả Quả, vật này đã từng đỡ đạn cho ba.”