• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó thì Tần Phong lái chiếc Porsche kia trở về, song trên đường đi vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, con nhóc Ngưng Vũ kia mượn năm mươi vạn để làm gì?

Việc này Tần Phong quyết định đi hỏi cô một chút, chỉ là đừng vội mà nói cho Doãn Hân biết, nếu biết Doãn Ngưng Vũ mượn năm mươi vạn, nợ lợi nhuận ba trăm vạn, vậy con nhóc Ngưng Vũ kia liền thảm.

Phải biết rằng, nhà Doãn Hân hiện tại, nhiều nhất chỉ có thể lấy ra được tám mươi vạn mà thôi.

Về tới Doãn gia, phát hiện Doãn Ngưng Vũ đã trở lại, trước tiên liền trừng mắt liếc anh một cái, ý tứ chính là bảo hắn đừng nói chuyện hôm nay, Tần Phong gật gật đầu đáp lại.

Có điều sau khi ăn cơm xong, Doãn Ngưng Vũ chuẩn bị trở về phòng, vừa lúc lướt qua Tần Phong, anh lặng lẽ nói một câu: “Sao lại nợ nhiều tiền như vậy, ba trăm vạn cũng không ít.”

Vừa hỏi thế, sắc mặt Doãn Ngưng Vũ cũng thay đổi.

“Anh đi theo tôi.”

Doãn Ngưng Vũ trực tiếp dẫn Tần Phong đến sau hoa viên, cau mày hỏi: “Anh đã biết rồi sao?”

“Ừm.”

“Được rồi, anh không được nói lung tung, một khi anh nói ra tôi sẽ hận anh cả đời. Đến lúc đó tôi sẽ một khóc hai nháo ba treo cổ, chị tôi thương tôi như vậy không có khả năng sẽ ở cùng một chỗ với anh.”

Nói xong, Doãn Ngưng Vũ chỉ hướng cho Tần Phong rời đi, một chút cũng không có ý định nói tiền tiêu ở nơi nào.

Tiền nhỏ cũng là tiền.

Năm mươi vạn, ba trăm vạn, thậm chí ba trăm vạn đối với Tần Phong mà nói cũng không sai biệt lắm, huống chi hôm nay anh còn kiếm được một khoản tiền bên ngoài. Chẳng qua Tần Phong khá lo lắng cho cô nhóc con này, dù sao cũng là dì út của mình.

Đến ngày hôm sau.

Vừa vòng một hội đồng quản trị mới, hơn hết hôm nay Doãn Hân rạng rỡ thay một bộ đồng phục OL tỉ mỉ xinh đẹp, lộ rõ dáng người đồng thời lại xuất hiện một cỗ khí chất, nhất là lúc Doãn Hân cầm một văn kiện trong tay.

“Anh giúp tôi đi.”

Doãn Hân gọi Tần Phong.

“Được.”

Tần Phong cũng không khước từ, từ sau lần trước, Doãn Hân đã chân chính bắt đầu thử tiếp nhận hắn, chẳng qua Tần Phong có thể cảm giác được, hiện tại bởi vì con gái nên mới thử tiếp nhận.

Muốn Doãn Hân yêu mình, còn cần một đoạn thời gian, đối với chuyện năm đó Doãn Hân bị tổn thương rất lớn.

Đến tầng trên cùng công ty, Doãn Hân đẩy cửa đi vào, Doãn lão gia đang ngồi ở vị trí chính, nhắm mắt lại, chống nạng khép mắt dưỡng thần, Doãn Bách cũng đứng ở bên cạnh.

Mà vị trí để lại cho Doãn Hân vẫn là vị trí cuối cùng.

“Ông nội, nghe nói hôm qua người sinh bệnh?”

Doãn Hân ân cần hỏi thăm Doãn lão gia, ngày hôm qua ông cũng không đến tham gia lễ cắt băng khánh thành tập đoàn Phong Hạnh kia.

“Sở dĩ ông nội không đi, là bởi vì đi đón chị gái và anh rể của tôi.”

Doãn Bách ở bên cạnh giải thích một chút, mà đúng lúc này có hai người từ cửa đi đến, một người phụ nữ tóc xoăn lớn, mặc một thân váy dài màu đỏ, thoạt nhìn cực kỳ diễm lệ.

“Doãn Hướng Tuyết!”

Doãn Hân nhìn thấy người này, nhíu nhíu mày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK