• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tổng giám đốc Phùng, tôi xin lỗi vì sự vô lễ của chúng tôi vừa nãy, tuy nhiên tôi thỉnh cầu một lần, có thể cho tôi cơ hội một lần nữa ký kết hợp đồng hay không, mọi điều khoản so với bản hợp đồng trước hoàn toàn giống nhau.”

Doãn Hướng Tuyết đến gần một bước, hơi hơi ưỡn ngực.

Dù sao tuổi tác lớn hơn một chút, dậy thì cũng không tệ, nhan sắc Doãn Hướng Tuyết lại càng không kém, so với Doãn Hân chỉ kém vài phần, hơn nữa cũng có một chút thủ đoạn, nếu không cũng sẽ không làm cho Lý Hạo mê mẩn.

Phùng Cương lướt nhìn thoáng qua, cũng rất động lòng, chỉ có điều ông chủ cùng bà chủ đang đứng bên cạnh quan sát, động lòng thì động lòng, cũng không có khả năng đồng ý, nếu không ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của hắn.

“Cô Doãn, tôi là một người đàn ông rất có nguyên tắc, nếu như đã ký kết lần đầu tiên, tôi cảm thấy không cần phải ký kết lần thứ hai.”

Phùng Cương vẫn mang thái độ lúc trước, sau đó ra hiệu tỏ ý hỏi: “Còn muốn đi vào ngồi một chút không?”

“Không cần.”

Doãn Hướng Tuyết hậm hực rời đi.

Chỉ để lại Doãn Hân cùng Tần Phong, sau khi Doãn Hân biết kết quả của chuyện này, liền tiến lên cảm tạ Phùng Cương một chút, Phùng Cương một mặt vui vẻ hòa nhã, một mặt cẩn thận từng li từng tí.

Sau đó, trên đường trở về Doãn Hân gọi điện thoại cho ông nội: “Ông nội.”

“Hả?”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói có chút già nua của ông Doãn.

“Doãn Hướng Tuyết và Lý Hạo không thể ký hợp đồng, hợp đồng này vẫn là do con ký, đúng không, ông nội nói rồi, ông không thể không giữ lời.”

Tâm trạng Doãn Hân có chút cao hứng, đi dạo một vòng rồi mới quay về.

Cô có thể lấy lại vị trí chủ tịch.

Chỉ có điều, giọng nói của ông nội Doãn lại một lần nữa vang lên: “Hợp đồng là do con ký, nhưng tập đoàn Phương Thị và chúng ta coi như chính thức kết thù, phiền toái lớn này không giải quyết được, tập đoàn Tam Nguyên chúng ta sẽ trực tiếp phá sản, cũng sẽ không có chủ tịch, trước tiên con giải quyết phiền toái này đi, rồi sau đó nói tiếp.”

Tút tút.

Điện thoại cúp rồi.

“A... Ông nội... Sao ông lại làm như vậy... A...”

Doãn Hân buông điện thoại xuống, nắm chặt điện thoại trong tay, cuối cùng buông lỏng ra, tựa vào người Tần Phong, có chút thất thần hỏi: “Ông xã, anh nói xem khi nào em mới có thể lấy lại những thứ thuộc về mình. Tập đoàn Phương Thị, chuyện này phải giải quyết bằng cách nào đây, bọn họ hận em đến nỗi muốn ăn thịt em.”

“Anh sẽ giúp em.”

Tần Phong vừa vuốt nhẹ mái tóc dài của Doãn Hân, vừa nói.

“Chỉ mong vậy, không biết tại sao, khoảng thời gian gần đay em giống như đổi vận, cảm giác toàn thế giới đều đối với em ngày càng tốt, có lẽ là đến lúc vận may trở lại, cảm tạ ông trời.”

“Đúng rồi, không biết anh có biết vị Tần tướng quân kia không, nhưng em đã từng nghe nói về anh ta, từ khi Quả Quả mới hai tuổi em đã được nghe nói về anh ta. Đệ nhất chiến thần của đất nước, ở ngoài tiền quyến, anh dũng giết địch, không hề sợ hãi, biệt hiệu chính là ‘kẻ điên không muốn sống’, nhiệm vụ nào nguy hiểm nhất liền đi chấp hành nhiệm vụ đó, là một người đàn ông có ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh chân chính. Nam nhân như vậy không biết là đối tượng mơ ước của biết bao thiếu nữ, suy cho cùng, có thiếu nữ nào mà không mơ mộng chuyện tình yêu.”

“Thật ra em cũng sùng bái anh ta, nhưng em đã kết hôn, con cái cũng đã lớn như vậy rồi. Thôi được rồi, em không nói nữa, anh đừng ghen, lại đây, hôm nay anh có công bảo vệ em, em thưởng cho anh một cái.”

Chụt một tiếng.

Doãn Hân hôn lên mặt Tần Phong một cái, để lại một dấu son môi, khiến Tần Phong lâng lâng, khóe miệng nhếch lên, hắn làm sao có thể ghen chứ.

Trong một khách sạn năm sao.

Phương Nham và Doãn Bách đang ăn cơm, một cuộc điện thoại của ông nội Doãn gọi tới, sau khi cúp máy, sắc mặt Doãn Bách lập tức trở nên khó coi: “Phiền phức rồi.”


“Có chuyện gì vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK