• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được rồi.”

Doãn Hân suy nghĩ thoáng cái cũng đồng ý, suy cho cùng tuy là xe của mình không phải của Tần Phong, nhưng tình huống bình thường đều là đàn ông lái xe, nếu như cô lái xe, đợi lát nữa đến nhà hàng, xác thực sẽ mất mặt Tần Phong.

Doãn Hân ngồi lên ghế lái phụ, Tần Phong ngồi lên ghế lái chính, nói: “Vợ, thắt dây an toàn.”

“À.”

Doãn Hân ngoan ngoãn thắt dây an toàn, hoàn toàn không ý thức được sẽ xảy ra chuyện gì, dù sao chiếc xe này của cô là xe cũ, bảy năm không đổi đã sửa rất nhiều chỗ, tính năng chắc chắn không bằng Bentley của tên Lý Hạo kia.

Cô căn bản không nghĩ có khả năng đuổi kịp chiếc Bentley kia.

Thẳng cho đến khi chiếc Porsche của họ được khởi động.

“Ơ...”

“Chồng... Anh chậm lại... Chiếc xe... Chiếc xe... Phía trước có xe...”

“Có người... có lẽ hai người... Chậm một chút...”

“Phía trước... Có... Khúc cua... Chậm... A...”

Một trận cảm giác choáng váng và hít thở không thông truyền đến, rốt cục cô mới hiểu được vì sao Tần Phong đặc biệt nhắc nhở cô thắt dây an toàn, đây đâu phải là lái xe bình thường chứ, đây là đang bay.

“Chồng... Anh lái xe nhanh như vậy để làm gì?”

Chờ chậm lại, Doãn Hân nắm lấy tay Tần Phong, cắn răng, cửa sổ có một ít chỗ cũng chưa đóng chặt, một luồng gió nhẹ thổi vào mặt Doãn Hân, lộ ra gương mặt có phần tinh xảo lại có hơi tức giận.

Tần Phong nhìn lướt qua, đôi mắt đẹp đến lạ thường.

"Đuổi theo bọn họ thôi."

Tần Phong ý muốn bảo đuổi theo chiếc xe Bentley phía đằng trước.

"Ơ, anh cứ thế mà đuổi theo bọn họ như vậy hay sao."

Doãn Hân quan sát phía trước, nhất thời kinh ngạc. Chiếc Bentley phía trước chính là chiếc xe của Doãn Hướng Tuyết, cô nhớ rất rõ biển số xe, nhất thời cao hứng: "Doãn Hướng Tuyết vừa rời khỏi đây khoảng một phút trước, bọn họ còn bị chúng ta đuổi kịp. Chồng à, mau vượt lên trước bọn họ đi."

Phụ nữ là kiểu thù dai nhớ lâu, cô còn nhớ rất rõ bộ dạng hôm đó của Doãn Hướng Tuyết.

Cô vốn dĩ không để ý Tần Phong có thể lái xe nhanh như vậy, bởi vì vừa rồi cô mới phát hiện Tần Phong lái xe rất nhanh nhưng lại rất an toàn, suốt cả chặng đường dài, có cả khúc cua ngã rẽ nhưng lại khiến cô có một cảm giác rất an tâm.

"Nếu như em có thể hôn anh một cái thì có lẽ anh sẽ phát huy được tốt hơn đấy." Tần Phong liếc mắt nhìn cô rồi nói.

Bây giờ Doãn Hân quả thật đáng yêu chết đi mất.

"Giờ là anh đang muốn mặc cả với em đúng không?"

Doãn Hân đưa một tay ra, nhéo một cái trên bắp đùi của Tần Phong, hai mắt mở to nhìn Tần Phong, có chút hung dữ mà nói: "Em đã sinh cho anh một đứa con rồi, anh còn chưa thưởng cho em được cái gì đâu đấy, lái xe nhanh lên cho em."

"Tuân mệnh."

Tần Phong lập tức gia thêm tốc độ.

Quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn, cho dù anh là chiến thần một đời bất khả chiến bại, dưới trướng có cả trăm ngàn binh sĩ nhưng anh vẫn phải nghe lời Doãn Hân, người chỉ có thể bắt nạt một đứa nhóc con chưa từng va chạm với xã hội như Doãn Ngưng Vũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK