Phùng Cương có thể làm đến vị trí này, cũng coi như là một người thông minh, hắn liền nhìn ra, lúc Doãn Hướng Tuyết nói những lời này, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, là kinh thường Doãn Hân cùng Tần Phong.
“Chúng ta vào trong nói chuyện thôi.”
Lý Hạo ưỡn ngực lên, bộ dáng kiêu ngạo.
“Được, mời vào.”
Phùng Cương mời bọn họ đi vào.
Trên đường đi, Doãn Hướng Tuyết lặng lẽ nói với Doãn Hân ở phía sau: "Thấy không, đây chính là lợi ích mà thân phận mang đến, nghe nói vị tổng giám đốc Phùng này ở Giang Thành tương đối kiêu ngạo, rất nhiều ông chủ không dám chọc giận, đối mặt với vị hôn phu của chị, cũng phải khom lưng quỳ gối.”
Lý Hạo cũng nghe được mấy lời này, có chút ngạo ý.
Mà sau khi đi tới đại sảnh, Lý Hạo ngồi trên ghế, hai chân vắt chéo rung rung, bộ dáng tự đắc, nhướng mày, tỏ ý bảo Phùng Cương: “Nên ký hợp đồng thôi.”
Hắn cho rằng Phùng Cương đã bị hắn dọa sợ, nhất thời ngữ khí có vài phần bá đạo, vài phần không còn nghi ngờ gì nữa.
Mà Phùng Cương nghe xong, lộ ra dáng vẻ tươi cười: “Hợp đồng? Hợp đồng nào, không phải tôi đã ký kết cùng với Doãn Hân của tập đoàn Tam Nguyên rồi sao, các anh lại đến tìm tôi làm gì?”
Doãn Hướng Tuyết và Lý Hạo sững sờ, tại sao đột nhiên lại thay đổi thái độ, vừa nãy Phùng Cương còn kính cẩn lễ phép, cẩn thận từng li từng tí, nhưng bây giờ lại trực tiếp từ chối, hơn nữa cảm giác trong nụ cười còn mang theo một chút giễu cợt.
Có linh cảm không lành.
“Tổng giám đốc Phùng, lúc trước trong điện thoại anh không nói như vậy.”
Lý Hạo nhíu nhíu mày, chất vấn Phùng Cương.
“Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ, bây giờ tôi không muốn ký hợp đồng này với các anh.”
Phùng Cương ngồi xuống ghế sô pha, khí chất uy nghiêm trên người vị tổng giám đốc đến từ kinh đô lại một lần nữa xuất hiện, dù sao ở kinh đô, Phùng Cương cũng được tính là một nhân vật không tầm thường, lần này chỉ là bởi vì cho rằng Doãn Hân muốn ký kết lại hợp đồng mà thôi.
Qua lần thăm dò vừa rồi, phát hiện sự việc hoàn toàn không giống như hắn nghĩ.
Hai người này không hề để ý tới Doãn Hân và Tần Phong, thậm chí còn có chút khinh thường, bộ dáng khoe khoang, loại bộ dáng này hắn tự nhiên muốn ra đòn phủ đầu, muốn cho ông chủ và bà chủ của mình xem.
“Tổng giám đốc Phùng, làm người không thể nói mà không giữ lời như vậy!”