• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tần Phong, anh vốn dĩ chỉ là một thằng ăn mày, năm đó may mắn nên mới có thể trèo vào nhà họ Doãn nhà chúng tôi. Nhưng cũng chính vì anh mà nhà họ Doãn nhà chúng tôi mới thành ra cái kết cục như bây giờ. Tôi không biết anh cho chị gái tôi ăn bùa mê thuốc lú gì mà lại có thể bảo anh đến đây đón tôi. Nhưng anh từ bỏ đi. Có đánh chết tôi thì tôi cũng không lên xe anh ngồi đâu. Bây giờ anh lập tức cút ngay đi cho tôi, về nhà nói cho chị tôi biết hôm nay tôi đi hát Karaoke với bạn đại học, tối nay mới về."

Nói xong, Doãn Ngưng Vũ lập tức bỏ đi, không cho Tần Phong cơ hội trả lời.

"Ngưng Vũ, cậu uy lực thật đấy."

Mấy em gái ở bên cạnh hết lời ca ngợi Doãn Ngưng Vũ, khiến cô có chút hơi đắc ý: "Đối phó với mấy tên ăn xin kiểu này phải dùng thái độ như vậy. Muốn bước vào cửa cái nhà này thì mình là người đầu tiên không đồng ý."

Đúng lúc này, một vài chiếc xe Hummer đột nhiên xuất hiện ở phía đối diện, chạy thẳng đến.

"Thôi xong rồi."

Thấy những chiếc xe này, mặt Doãn Ngưng Vũ đột nhiên biến sắc, lập tức xoay người báo cho những bạn học kia một câu: "Nhanh lên, mau lên xe đi."

Đám bạn học thấy vậy cũng sợ hãi, vội vàng leo lên xe Tần Phong, còn muốn giục anh: "Mau lái xe đi, nhanh lên."

Tần Phong lái xe đi, nhưng sau khi chạy được khoảng vài mét, giọng Tần Phong đột nhiên truyền ra phía sau: "Doãn Ngưng Vũ, không phải em nói có đánh chết em thì em cũng không lên xe của anh hay sao? Bây giờ em đang làm gì thế?"

"Anh quản tôi! Hừ!"

Doãn Ngưng Vũ giống như một đứa trẻ, hếch đầu lên: "Đây là xe của chị gái tôi, tại sao tôi không thể lên? Liên quan gì tới anh? Anh mới là người không có tư cách lái chiếc xe này."

Lúc này, chiếc xe bỗng kít một tiếng. Tần Phong dừng xe lại, hỏi: “Cô có chắc không?”

"Anh… Dừng lại làm gì?"

Xe vừa dừng lại, Doãn Ngưng Vũ lập tức hoảng hốt, cô liếc nhìn phía sau, phát hiện có những chiếc Hummer đang đuổi theo, cô đành vội vàng nói: "Mau lái đi, họ đang đuổi theo kìa."

"Muốn tôi lái xe thì phải có thành ý một chút, tôi không phải là người làm công miễn phí." Tần Phong không hoang mang chút nào, cũng không có ý định lái xe.

"Đồ khốn nạn!"

Doãn Ngưng Vũ nghiến răng.

"Ngưng Vũ, họ đang đuổi theo kìa. ”

Mấy người bạn học của cô vội vàng liếc qua những chiếc xe phía sau có chút lo lắng nói.

"Anh!"

Bởi vì Doãn Ngưng Vũ tức giận, cho nên lồng ngực không ngừng phập phồng, lúc đó Tiểu Hà mới để lộ ra góc nhìn sắc bén của mình, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi sai rồi! Được rồi, lái xe đi!"

"Không được."

Tần Phong lắc đầu.

"Ngưng Vũ, họ đến rồi!"

Cô ấy nhìn thấy ở phía sau có một chiếc xe Hummer dẫn đầu, trực tiếp đâm về phía chiếc Porsche của mình, Hummer chính là một chiếc xe địa hình, xét về khả năng va chạm thì xe Porsche không thể so sánh được.

Doãn Ngưng Vũ cũng quay đầu lại, nhìn thấy chỉ cách có năm thước, một giây nữa sẽ đụng phải, lúc ấy nghiến răng nghiến lợi nói: "Được rồi, anh rể!"

"Được rồi!"

Ngay khi chiếc xe Hummer kia sắp va phải, Tần Phong liền khởi động chân ga lướt ngang chiếc xe, thân xe lập tức văng ra xa, chiếc Hummer kia vừa hay đụng phải một chiếc xe khác.

Sau đó, Tần Phong nghênh ngang rời đi.

"Bọn họ không thể đuổi kịp chúng ta."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK