• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Em họ à, mang cái thứ này vào có gì tốt đẹp đâu mà, chỉ là hàng giả thôi, đã thế lại còn gây hại cho sức khỏe. Em nhìn viên kim cương này của chị đi, cực kỳ lấp lánh, trong suốt như pha lê. Mau vứt thứ đồ kia."

Doãn Hướng Tuyết đưa tay lên, ý chỉ chiếc nhẫn trên tay mình.

"Sao chị biết được đó là đồ giả?" Doãn Hân nghiến răng hỏi.

Chỉ cần Doãn Hướng Tuyết không có chứng cứ thì cô có thể cắn răng nói chiếc nhẫn này là thật, như vậy mới không khiến Tần Phong mất thể diện.

"Vừa hay, trong nhà hàng này có giám định viên thật đấy."

Lý Hạo hào hứng, chỉ chờ nghe được câu này từ mồm Doãn Hân, vẫy tay với nhân viên phục vụ, sắp xếp một lát. Một lúc sau, có một người mặc áo măng tô, mái tóc đã hơi điểm bạc, đeo một chiếc kính có gọng được làm bằng vàng đi tới, phong cách nho nhã lịch sử: "Chào mọi người, tôi là giám định viên trong nhà hàng này, cấp 8, chuyên nghiệp, sở trưởng là giám định kim cương."

Vì Pháp là một quốc gia luôn hướng đến sự lãng mạn, công ty LV lại đúng là công ty của Pháp, vậy nên trong mỗi nhà hàng tiêu chuẩn đều có một người giám định những mặt hàng cao cấp.

Đây là chuyện thường tình.

"Nhìn thử xem chiếc nhẫn này của tôi đáng giá bao nhiêu?"

Doãn Hướng Tuyết lập tức đưa viên kim cương trong suốt như pha lê trên tay ra.

"Để tôi xem thử."

Giám định viên cầm lấy chiếc nhẫn, chăm chú quan sát hình dáng chiếc nhẫn, nửa phút sau nhanh chóng trả lại cho Doãn Hướng Tuyết: "Đây là một sản phẩm của công ty LV, giá trị khoảng chừng ba trăm ngàn tệ."

"Đúng rồi, vị giám định viên đây chuyên nghiệp đấy."

Doãn Hướng Tuyết nhận lấy chiếc nhẫn, nụ cười trên mặt có chút khoa trương. Chiếc nhẫn này của cô vừa tròn ba trăm ngàn tệ, không thiếu cũng không thừa. Trước đó, bọn họ không hề nói chuyện trước với vị giám định viên nên chắc chắn người này hoàn toàn chuyên nghiệp.

"Làm phiền có thể xem giúp tôi viên kim cương hồng này được không?"

Doãn Hướng Tuyết ý muốn nói chiếc nhẫn của Doãn Hân, bốn chữ viên kim cương hồng gằn chặt từng chữ.

"Không cần."

Doãn Hân đầu vò tóc rối, cơ thể cứng ngắc, lúc trước không chịu thừa nhận, sợ rằng sẽ làm mất mặt Tần Phong. Nếu bây giờ đưa thứ này cho vị giám định viên kia thì chắc chắn Tần Phong sẽ càng mất mặt hơn.

Mua nhẫn kim cương giả tặng cho phụ nữ làm nhẫn cầu hôn, nếu chuyện này để cho người trong cả Giang Thành biết nhất định sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ mất.

"Em họ, không cần phải ngại ngùng thế đâu. Chúng ta đều biết viên kim cương này là thật mà, chỉ cần giám định lại một chút thôi, để cho giám định viên đánh giá giá trị thực của nó, như vậy mới khiến chúng ta được mở mang tầm mắt chứ."

Dưới sự cứng đầu của Doãn Hướng Tuyết, Doãn Hân đành phải đưa chiếc nhẫn ra.

Nhưng lần này không giống như suy nghĩ của đám người Lý Hạo, hiện tại vị giám định viên kia đã quan sát năm phút đồng hồ, áng chừng năm phút sau, đánh giá trên mọi phương diện, còn lấy hẳn một chiếc kính lúp ra, dáng vẻ cực kỳ chuyên nghiệp.

"Thấy không, chỉ có hàng giả mới cần phải giám định lâu như vậy. Hàng thật như chúng ta, căn bản không cần phải giám định quá lâu, chỉ cần mấy phút đã có thể giám định được rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK