• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Ở Đông Kỳ, tướng quân và binh sĩ bình thường đều giống nhau. Hơn nữa, tướng quân càng phải làm tấm gương sáng cho binh sĩ, phải thường xuyên ở cùng binh sĩ, không có đặc quyền gì cả.” Tần Phong nói.  

 

“Thật sao?”  

 

Doãn Hân vẫn còn đôi chút hoài nghi.  

 

“Đương nhiên là thật rồi.”  

 

Tần Phong gật đầu.  

 

Doãn Hân im lặng một lúc, cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ ý tưởng tặng một bình rượu xái núi Ngưu Lan. Hơn nữa, trong buổi lễ cắt băng khánh thành của tập đoàn Phong Hạnh, người không biết còn tưởng rằng cô đang đi khiêu khích tập đoàn Phong Hạnh nhà người ta nữa.  

 

Cái này quá mạo hiểm rồi.  

 

Phi vụ nguy hiểm này, cô không dám cược.  

 

Nhưng vì sợ làm Tần Phong cảm thấy tổn thương, cuối cùng cô cũng không mở miệng nói ra.  

 

Ting ting.  

 

Điện thoại trên tay Doãn Hân có một tin nhắn được gửi đến, bên trên có hiển thị nội dung: “Cô Doãn, chuyện lần trước là lỗi của tôi, là tôi không cẩn thận mua nhầm rồi. Tối mai mời cô Doãn tới khách sạn Lam Thiên, tôi chân thành đặt một bàn yến tiệc đặc biệt để xin lỗi cô Doãn, đồng thời cũng muốn cùng cô Doãn đây bàn chuyện dự án hợp tác giữa tập đoàn Phương thị và tập đoàn Tam Nguyên.”  

 

Người gửi tin nhắn là Phương Nham.  

 

Doãn Hân nhìn lướt qua rồi lập tức tắt đi. Hồng Môn Yến thôi mà, cái này cô vẫn có thể nhìn ra được.  

 

Ngày hôm sau, Doãn Hân lại tìm gặp Lưu Lan Mộng, cùng nhau tìm kiếm tập đoàn khác phù hợp hơn để yêu cầu hợp tác nhưng nguyên cả một ngày trời mà không có bất cứ nhà nào chịu đồng ý hợp tác cả. Có điều, hôm nay vì có quan hệ của Lưu Lan Mộng nên Doãn Hân gặp được rất nhiều tổng giám đốc, nhưng không hề có bất kỳ ngoại lệ nào cả, tất cả đều từ chối.  

 

Nguyên nhân rất đơn giản, Doãn Hân không phải là chủ của tập đoàn Tam Nguyên. Tất cả mọi người đều biết chuyện này, đây chính là điểm kết.  

 

Ở một con phố khác, Lưu Lan Mộng đang động viên Doãn Hân: “Còn cả một ngày mai nữa, chúng ta lại nghĩ cách khác thôi.”  

 

“Ừ.”  

 

Doãn Hân gật đầu.  

 

Nhưng Doãn Hân biết phần lớn ngày mai cũng sẽ như thế này thôi. Cả ngày hôm nay bọn họ đã dùng tư cách hợp tác với tập đoàn Phong Hạnh đi tìm khắp nơi một lượt nhưng đều thất bại, không có công ty nào đồng ý cả.  

 

Sau khi hai người tách ra, Doãn Hân ngồi trên ghế, một làn gió nhẹ thổi qua. Cô day day trán, gương mặt đầy ảo não.  

 

“Vẫn còn buổi tối nay và cả ngày mai nữa. Ngày kia là buổi đấu giá của tập đoàn Phong Hạnh rồi, phải làm sao bây giờ?” Doãn Hân tự mình lẩm bẩm, vừa có chút trầm cảm, vừa có chút muốn phát điên lên.  

 

Cuối cùng, ngồi trên ghế một lúc lâu, cô bật điện thoại lên, mở tin nhắn ngày hôm qua ra, đáp lại một chữ.  

 

“Được.”  

 

Tiếp đó, Doãn Hân gọi cho Tần Phong một cuộc điện thoại: “Tần Phong, tôi đang ở số 27 đường Tam Long. Qua đây đón tôi đi.”  

 

Chỉ một lát sau, Tần Phong lập tức chạy đến. Doãn Hân nhìn đồng hồ trên tay: “Cuộc hẹn lúc tám giờ, bây giờ là bảy giờ rưỡi, tới nơi là vừa kịp. Đi thôi.”  

 

Doãn Hân bảo Tần Phong ngồi lên xe mình.  


Tần Phong ngồi ở vị trí bên cạnh ghế lái, hỏi Doãn Hân: “Vợ à, sao vậy?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK