• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mượn." Tần Phong nói.

"Mượn, mượn vị chủ tịch kia hay sao?"

"Ừ, trước đây anh đã từng nói với em có lần anh cứu một đại gia, chính là vị chủ tịch kia. Vậy nên khi biết hôm nay em muốn đến tập đoàn Phong Hạnh, hôm qua anh đã đi mượn người đó."

Tần Phong vừa nói như vậy, Doãn Hân đột nhiên nhớ ra nhưng lập tức hơi nhíu mày lại: "Từ nay về sau không được làm như vậy nữa. Lần trước coi như anh đã trả hết nợ cho vị đại gia kia rồi. Nhưng lần này là anh nợ ân tình người ta, nếu còn tiếp tục thêm mấy lần nữa thì người ta sẽ chán ghét chúng ta, làm người không thể như vậy được.

Lúc này Doãn Hân đã biết vì sao Tần Phong lại nói loại rượu cái núi Ngưu Lan kia nhất định sẽ được.

Cùng từ một chiến trường đi ra, đương nhiên sẽ tương đối hiểu nhau.

Chỉ có thể nói, hóa ra bản thân cô không tin tưởng Tần Phong đến như vậy.

"Anh cầu hôn xong coi như xong rồi, giờ em phải nhanh chóng xuống dưới kia ký hợp đồng đây. Nếu không ký ngay lúc này thì không biết tập đoàn Phong Hạnh sẽ nghĩ em là người như thế nào đây."

Doãn Hân ra dấu, ý bảo cô chuẩn bị đi xuống.

Lúc cô đi xuống, hai người tay trong tay cùng nhau bước xuống. Chính như những gì Doãn Hân đã nói, cô đã chấp nhận Tần Phong rồi, cho dù anh vừa nghèo lại vừa tầm thường, không có công việc ổn định thì cô cũng có thể nuôi Tần Phong.

Nhưng vẫn hi vọng Tần Phong có chút bản lĩnh.

Sau khi bước đến đại sảnh, Phương Nham vừa ngoảnh lại đã nhìn thấy hai người tay trong tay cùng nhau bước xuống, nhất thời từng chút đố kỵ dần dần dâng tràn hiệu hữu trong ánh mắt: "Giữa thanh thiên bạch nhật công khai nắm tay nhau. Mẹ kiếp, thằng khốn Bưu Tử ngu ngốc kia lại dám chơi tao một vố à."

Tối hôm qua anh ta đợi suốt cả một tối nhưng không nghe ngóng được chút tin tức mẹ nào từ hội chân tay của Bưu Tử, nhưng liên lạc trực tiếp với gã thì lại không được.

Khi nhìn thấy tư thế kia, anh ta đại khái đã đoán ra được chuyện gì.

Bị tóm cổ rồi.

Một lũ ngu xuẩn.

Cũng may anh ta đã có giao ước với Bưu Tử từ trước. Giả dụ nếu Bưu Tử bị kết án tử hình thì gã chắc chắn sẽ không vì lợi ích mà bán đứng anh ta.

"Tổng giám đốc Phùng, thật ngại quá."

Doãn Hân nói một câu áy náy với Phùng Cương, ý muốn nói vừa rồi bản thân có chút chuyện nên mới phải lập tức bỏ đi như vậy, có chút hơi thất lễ rồi.

Tề Vân không thích mấy nghi lễ như kiểu này, cũng đã sớm rời khỏi hiện trường. Bây giờ Phùng Cương trở thành chủ nhân của buổi lễ này, còn Lưu Lan Mộng cũng bị dẫn đi cùng để làm biên bản hợp đồng.

Phương Tri Huân ở bên cạnh cười lạnh một tiếng. Ông biết rõ tính cách của Phùng Cương là hạng thế nào, để anh ta phải chờ lâu như vậy, lúc này không biết đã tức giận đến mức nào rồi, lần này chắc chắn sẽ khiến cho Doãn Hân phải nếm mùi đau khổ.

Nhưng giây tiếp theo, gương mặt ông ta đột nhiên cứng đờ.

Bởi vì Phùng Cương vội vã khom lưng xuống, hơi khúm núm nói: "Không có gì đâu, không sao cả. Cô Doãn, chúng ta ký hợp đồng thôi."

Phương Tri Huân: "?"

Tôi ngất đây?

Xuất hiện ảo giác rồi?

Ai là ông chủ của tập đoàn Phong Hạnh. Tổng giám đốc Phùng tôi gặp lần trước không phải như vậy. Lần trước chỉ vì một chuyện bé xíu mà đã nổi cơn tam bành, bây giờ lại hạ mình như nhân viên cấp dưới với Doãn Hân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK