Doãn Hướng Tuyết cười, nói thẳng Tần Phong là phế vật, không chút né tránh.
Sau đó, bọn họ đi ra ngoài.
“Anh đừng để trong lòng.”
Doãn Hân an ủi Tần Phong một chút, nhưng vẫn có chút do dự nói: “Anh vẫn cần có một chút cầu tiến, không vì chính bản thân anh, thì cũng phải vì em và Quả Quả, dẫu sao có đôi khi em cũng sẽ thất bại, đến lúc đó không chắc còn có thể nuôi anh.”
Tần Phong xoa xoa trán, khi nào thì, chiến thần đệ nhất của Đại Hoa, một trong những người có quyền lực cao nhất tại Đại Hoa, người từng lừa giết ba trăm nghìn quân địch trong một trận chiến, lại cần người khác nuôi?
Tuy nhiên khi nhìn về phía đối diện, vẻ mặt nghiêm túc, ôn nhu như nước còn mang theo một tia dí dỏm của Doãn Hân và cả đôi mắt đẹp kia nữa, khiến Tần Phong giám khẳng định một niềm tin, sống phụ thuộc vào vợ của chính mình không có gì đáng xấu hổ cả.
Chưa nói đến đó lại là một người vợ xinh đẹp như thế này.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, đoàn người trực tiếp đi đến tập đoàn Phong Hạnh, sau khi đến nơi, bọn họ lập tức nhìn thấy Phùng Cương đang đứng đợi ở cửa, dáng vẻ tôn kính, không hề có biểu hiện của sự sốt ruột.
Doãn Hướng Tuyết xuống xe, ôm lấy tay Lý Hạo, hếch cổ về phía Doãn Hân đang ở phía sau: "Thấy chưa, vị hôn phu của chị gọi một cuộc điện thoại, tổng giám đốc Phùng kia ngay lập tức liền cung kính như vậy, so với em tốt hơn rất nhiều.”
Phùng Cương đã chờ ở đây mười phút, vẫn đang tiếp tục chờ, hôm nay hắn nhận được một cuộc điện thoại, lúc đầu không cho là đúng, nhưng sau đó lại phát hiện đó là điện thoại của tập đoàn Tam Nguyên, tinh thần lập tức phấn chấn trở lại.
Bởi vì Doãn Hân chính là người của tập đoàn Tam Nguyên, đó cũng chính là bà chủ của hắn.
Nội dung của cuộc điện thoại là muốn soạn thảo lại bản hợp đồng, hắn cho là Doãn Hân không hài lòng, ngay lập tức liền đáp ứng, vội vàng soạn thảo một bản hợp đồng mới, một bản hợp đồng mà tất cả các phương diện đều nhường cho tập đoàn Tam Nguyên.
Lợi nhuận của hạng mục nào tập đoàn Tam Nguyên cũng đều hưởng phần lớn, giống như là một bản hiệp ước bất bình đẳng.
Vừa nhìn thấy người của tập đoàn Tam Nguyên, Phùng Cương liền tiến đến nghênh đón, nhưng sau khi tiến đến thì hắn phát hiện một việc, hai vị chủ nhân đích thực của tập đoàn là Doãn Hân và Tần Phong lại đi phía sau.
Đi phía trước là hai người hắn không hề quen biết.
“Hai vị là?”
Phùng Cương hỏi Doãn Hướng Tuyết cùng Lý Hạo.
“Tôi là Doãn Hướng Tuyết, xuất thân từ Doãn gia, là người của tập đoàn Tam Nguyên, đây là vị hôn phu của tôi, Lý Hạo, thượng úy tại Tây Cảnh.”
Lúc nói đến đây, giọng nói của Doãn Hướng Tuyết cao vút lên, dù sao quân hàm thượng úy cũng không phải thứ mà người bình thường có thể làm.
“Hai người có quan hệ gì với hai vị phía sau?”
Phùng Cương hơi khom lưng, hỏi bọn họ một câu, cẩn thận từng li từng tí, bộ dáng khom lưng quỳ gối.
“Bọn họ à? Không cần để ý bọn họ, là theo chúng tôi đến góp vui.” Doãn Hướng Tuyết nói.