• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lại một ly nữa.  

 

Tần Phong lại uống cạn thêm một ly.  

 

Nhưng lúc này, Doãn Hân ở bên cạnh kéo tay anh: “Đừng uống nữa. Bọn họ nhiều người như vậy, làm sao một mình anh có thể uống nổi với bọn họ. Hơn nữa, tôi có biết loại rượu này, nồng độ cao lắm.”  

 

“Em có tin anh không?”  

 

Tần Phong quay đầu nhìn cô.  

 

Cô do dự trong chốc lát, Doãn Hân mới gật đầu một cái: “Tin.”  

 

“Được, giao hợp đồng này lại cho anh. Hôm nay, rượu này để anh uống thay em.”  

 

Tần Phong cầm lấy hợp đồng, quay lại uống tiếp một ly. Nhưng đây đã là chén thứ ba rồi, Phương Nham không trụ được, lập tức ra hiệu cho các cao thủ khác thay mình mời rượu.  

 

“Người anh em này, anh uống cũng khá lắm đấy. Nào, để tôi uống cùng anh.”  

 

Một tên đầu trọc trong số đó đi lên, cầm lấy chén rượu bắt đầu uống, ra vẻ cực kỳ lợi hại, sau đó bắt đầu cụng ly với Tần phong.  

 

Một ly, lại thêm một ly nữa.  

 

Phương Nham ngồi trên ghế, sắc mặt đỏ ửng lên, mắt híp lại, ngồi xem màn kịch hay, đột nhiên pha chút ý cười, lẩm bẩm nói: “Tần Phong, hôm nay tôi nhất định bắt anh uống đến chết. Anh chỉ có một mình nhưng ở đây tôi có tận sáu người. Hôm nay tôi bắt anh uống chết ngay tại chỗ, sau đó bắt người đàn bà của anh uống, rồi đưa đến khách sạn. Đêm nay nhất định là một đêm tuyệt vời. Đúng rồi, cuối cùng cái hợp đồng kia, đương nhiên tôi sẽ không ký.”  

 

Nghĩ ngợi một lúc, trong đôi mắt đó dấy lên một tia lửa dục vọng.  

 

Vẻ mặt trông đợi nhìn Tần Phong khi nào sẽ uống đến chết.  

 

Thế nhưng.  

 

Một ly, hai ly, ba ly.  

 

Một chai, hai chai, ba chai, năm chai… Mười bốn chai… Mười bảy chai…  

 

Dừng.  

 

Người đàn ông thứ sáu không uống nổi nữa, trực tiếp ngã thẳng xuống đất. Trên sàn la liệt một đống người, há miệng sùi bọt mép. Bọn họ đều đã đạt tới cực hạn của bản thân, mỗi người xấp xỉ khoảng một chai Kiếm Lam Xuân, mà một chai khoảng sáu ly.  

 

Cho dù bọn họ uống rượu giỏi đến đâu nhưng cuối cùng cũng không trụ được.  

 

“Ra ngoài đợi anh.”  

 

Lúc này, Tần Phong nhìn về phía Doãn Hân mà nói.  

 

“Được.”  

 

Khoảnh khắc này, Doãn Hân quả thật giống hệt như một người vợ hiền từ, Tần Phong nói gì thì là cái đó, ngoan ngoãn đợi Tần Phong trước cửa khách sạn.  

 

Mà lúc này, Tần Phong đang cầm ngay ngắn một bình rượu nữa đi tới trước mặt Phương Nham, nhíu mày: “Cậu chủ Phương, uống đi nào.”  

 

“Uống… Không uống được nữa… Không uống nữa.”  

 

Phương Nham hất tay, ý bảo rằng mình không uống nổi nữa.  

 

“Thật ngại quá, anh bắt nạt vợ tôi mà tôi lại là người thù dai nhớ lâu. Hôm nay, anh không uống cũng phải uống.”  

 

Tần Phong cầm bình rượu lên, mở nắp, đổ thẳng vào trong miệng Phương Nham.  

 

Ộc, ộc.  

 

“Tôi không… không uống được…”  

 

“Cậu chủ Phương, chúc mừng anh trúng thưởng, một chai nữa nào.”  

 

“Tôi… thật sự… không uống được… Cứu… mạng…”  

 

Phương Nham động đậy nhưng không sao thoát nổi vòng vây của chiến thần đệ nhất của Đại Hoa.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK