• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lúc sau, Tần phong từ trong khách sạn đi ra, cầm theo tờ hợp đồng đưa cho Doãn Hân: “Ký xong rồi.”

Doãn Hân nhận lấy tờ hợp đồng bên trên Phương Nham đã ký tên nhưng chữ ký trên đó méo mó nguệch ngoạc. Cô đột nhiên lắc đầu, có chút bi thương cười nói: “Vô dụng thôi. Nếu ký trong trường hợp này anh ta sẽ không thừa nhận đâu.”

Sau đó, cô đi thẳng về phía trước, Tần Phong đi theo cô.

Sau khi bọn họ đi rồi, mấy người ở bên trong khách sạn Lam Thiên đã phải gọi một vài chiếc xe cấp cứu đến.

Suốt cả chặng đường, một làn gió nhẹ thổi qua, lướt ngang qua mái tóc dài của Doãn Hân. Cô mặc một chiếc áo sơ mi có in hoa và một chiếc áo vest mỏng bên ngoài, bên dưới là một chiếc quần trắng chấm điểm vài họa tiết, dáng người thướt tha, phong thái mê hoặc, trên đường không ít đàn ông phải ngắm nhìn đều thấy hoa mắt.

Doãn Hân đi bên cạnh Tần Phong, vuốt tóc nói: “Cảm ơn anh. Nếu hôm nay không có anh thì thật sự tôi không thể ký được cái hợp đồng này rồi. Bản thân tôi không muốn từ bỏ nhưng tôi không can tâm tình nguyện. Tôi muốn lấy được dự án hợp tác với tập đoàn Phong Hạnh. Đây là cơ hội duy nhất của tôi để có thể giành lại vị trí chủ tịch. Bảy năm rồi, đây là cơ hội gần nhất của tôi rồi.”

Nhưng Doãn Hân lại có chút đau lòng, tối nay lại làm chuyện phí công vô ích rồi.

Khoảng cách lấy được dự án hợp tác với tập đoàn Phong Hạnh lại ngày một xa dần.

Trong lòng cô rất đau khổ.

“Người một nhà mà, không cần phải cảm ơn.” Tần Phong nói.

“Người một nhà.”

Ba chữ này, trong lòng Doãn Hân dâng lên một đợt sóng lớn. Đúng vậy, Tần Phong nói đúng ra, quả thật là người một nhà với cô. Nhưng cô không bao người thừa nhận anh, thậm chí trước đây còn hết sức oán hận anh.

Nhưng so với với trước đây thì hiện tại có phần khá hơn đôi chút. Chí ít, anh tình nguyện vì gia đình này mà góp một phần sức lực.

“Nếu anh đã nói chúng ta là người một nhà, vậy tôi đang đau chân, cả ngày hôm nay phải đi vòng vòng như vậy thì liệu có phải anh nên thể hiện một chút gì đó hay không?”

Đột nhiên, Doãn Hân như một cô bé, chỉ chỉ vào mắt cá chân vừa mới xuất hiện một quầng đỏ của mình.

“Được, anh cõng em.”

Tần Phong cười, rất tự giác đi tới trước mặt Doãn Hân, quỳ xuống.

Doãn Hân do dự một hồi, cuối cùng vẫn leo lên lưng anh, để Tần Phong cõng mình. Vừa đi được một đoạn thì nội lực của người đàn ông truyền ra, khiến khuôn mặt Doãn Hân có hơi đỏ lên.

“Đi, về nhà thôi.”

Tần Phong cõng Doãn Hân cả chặng đường, khiến không ít người qua đường hâm mộ ước ao.

Đây là lần đầu tiên Tần Phong cõng một người con gái trên lưng, hơn nữa người con gái này là người vợ vĩ đại anh đã nợ rất nhiều. Cô ấy sinh con cho anh, suốt bao nhiêu năm qua còn phải chịu biết bao nhiêu sự tủi nhục như vậy.

“Đúng rồi, tôi có thể nói chuyện này cho anh biết. Tôi chưa yêu đương bao giờ đâu. Tôi chỉ là một nữ hán tử thôi. Thời đại học, tôi luôn tự tay gây dựng sự nghiệp nên lúc đó vẫn chưa kịp tìm bạn trai, cũng không có ai để ý cả.”

“Nhưng bây giờ, cũng là vì anh, chỉ vì cái tên xấu xa nhà anh, con trai cũng đã sáu tuổi rồi mà tôi vẫn chưa từng yêu đương nghiêm túc một lần nào, giống như một tờ giấy trắng vậy. Nhưng chớp mắt, tôi đã hai mươi bảy tuổi rồi, từ một cô gái lập tức biến thành một người vợ hiền. Anh bồi thường tuổi thanh xuân lại cho tôi đi.”

“Hơn nữa, nếu như tôi thật sự chấp nhận anh rồi thì anh cũng không được bắt nạt tôi.”

Doãn Hân nằm trên lưng Tần Phong, chiếc gò má xinh đẹp dựa vào vai Tần Phong. Vì chuyện này hôm nay khiến Doãn Hân có chút cảm động mà bày tỏ chút suy nghĩ trong lòng của bản thân.

Đã nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng cũng có người chắn rượu cho cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK