• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc xe Bentley của Lý Hạo và Doãn Hướng Tuyết mới chậm rãi đi tới. Vừa đến nơi, Doãn Hướng Tuyết và Lý Hạo đã nhìn thấy Tần Phong và Doãn Hân, gương mặt cực kỳ khó chịu, không phải chỉ vì bọn họ là kẻ thua cuộc mà bởi vì lái xe với tốc độ quá nhanh, suýt chút nữa đã xảy ra tai nạn giao thông.

Không phải ai cũng có kỹ thuật lái xe như Tần Phong.

"Chị họ này, hình như chiếc Bentley này của các người không ổn lắm thì phải nhỉ? Em ở đây đợi chị cũng phải mười phút rồi đấy. Lần sau chị vẫn nên đổi một chiếc khác đi, chiếc Bentley này của chị cũng không đuổi kịp chiếc xe cũ kỹ này của em."

Doãn Hân đưa tay lên, ý bảo nhìn điện thoại trên tay cô.

"Hừ."

Doãn Hướng Tuyết hất tóc, cực kỳ khó chịu. Bình thường đều là cô ta dắt mũi Doãn Hân, không biết từ bao giờ lại đến lượt Doãn Hân dắt mũi cô ta rồi. Cô hơi dừng lại một chút, cười khẩy rồi nói: "Em họ chớ đừng đắc ý, em cũng nên biết rằng dự án của tập đoàn Phong Hạnh lập tức đã vào tay chúng ta rồi."

Điểm này đã chạm đúng nỗi đau của Doãn Hân.

Lúc đầu, là cô bỏ công bỏ sức ra bao nhiêu chỉ để giành được dự án kia về tay nhưng ngay khi Doãn Hướng Tuyết vừa mới trở về, ông cụ Hoắc rõ ràng thiên vị phía Doãn Bách, khiến cho bao nhiêu cố gắng của cô, hơn nữa còn cả sự nỗ lực của Tần Phong cuối cùng đổ sông đổ bể, tan thành mây khói.

Thậm chí, cô cũng không biết phải ăn nói thế nào với gia đình về chuyện này.

Gương mặt nhỏ nhắn của Doãn Hân đột nhiên tái nhợt, làm cho Doãn Hướng Tuyết nhìn thấy cảnh tượng này thì càng đắc ý hơn: "Bỏ đi, chị không muốn dây vào cô. Đi thôi, đi ăn thôi. Đây là nhà hàng cao cấp, đừng khiến chúng ta mất mặt."

Doãn Hướng Tuyết như thể giành được chiến thắng, kéo tay Lý Hạo rời đi.

Lý Hạo liếc mắt nhìn Tần Phong, từ đầu đến cuối trong mắt anh ta ngập tràn sự khinh rẻ. Tần Phong, anh ta đã từng nghe nói qua, danh tiếng không hề nhỏ, chỉ có điều đều là tiếng xấu đồn xa mà thôi. Nhưng anh ta lại chính là Thượng úy Tây Kỳ hàng thật giá thật, để đối phó với tên ăn mày nhãi nhép như anh cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì, chỉ cần bóp chết là xong.

Vốn từ lúc bắt đầu, Lý Hạo còn chẳng coi Tần Phong ra gì. Anh ta cho rằng hai người bọn họ hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Sau khi Doãn Hướng Tuyết đi rồi, Doãn Hân hồn lạc phách bay mới cất điện thoại đi. Lúc này, Tần Phong nắm lấy tay cô: "Không sao, có anh ở đây rồi mà. Chúng ta mau vào thôi."

Doãn Hân nhìn tay Tần Phong, gương mặt có chút đỏ lên.

Đây là lần thứ hai có một người đàn ông nắm tay cô. Lần trước là trên sân thượng của tập đoàn Phong Hạnh, lúc đó là cô chủ động.

Lần này là Tần Phong chủ động.

Tần Phong là người đàn ông đầu tiên tiếp xúc gần với cô như vậy.

"Ừ."

Doãn Hân gật đầu rồi đi vào bên trong cùng với Tần Phong.

Sau khi đi vào, cô mới phát hiện ra nhà hàng cao cấp quả nhiên không hổ là nhà hàng cao cấp. Trước cửa có một dàn nhân viên tiếp tân mặc sườn xám, đứng thành một hàng, vừa thấy có khách đi vào thì lập tức cúi đầu xuống. Vừa bước vào, là hàng loạt người Pháp, bên trong còn có một chiếc đàn dương cầm cỡ lớn.

Tiếng đàn dương cầm du dương vang lên lấp đầy toàn bộ không gian trong nhà hàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK