Bao gồm cả Lưu Lan Mộng cũng trưng ra gương mặt ngập tràn ước ao.
Nhưng cô còn xen lẫn cả một tia kinh ngạc: "Những lời này sao giống như Tần Phong đang nói với Doãn Hân vậy nhỉ?"
Lần đầu tiên khi thấy được dòng chữ kia, Lưu Lan Mộng lập tức nghĩ ngay đến Tần Phong và Doãn Hân, câu nói này thực sự trùng khớp với hai người họ. Nhưng giây tiếp theo, cô lập tức lắc đầu: "Sao có thể được chứ. Có thể làm được nhiều chuyện như thế này phải tốn rất nhiều tiền, tuy cô nghĩ rằng Tần Phong phải chịu oan, thế nhưng kẻ bần hàn vẫn hoài là kẻ bần hàn mà thôi. Điều này vĩnh viễn không bao giờ có thể thay đổi được."
Khoảnh khắc này, cô lập tức phủ nhận suy nghĩ là Tần Phong.
Khóe miệng còn mang thêm vài phần giễu cợt chính mình lúc nào cũng nghĩ đến những chuyện chẳng bao giờ có thể trở thành hiện thực.
Nhưng bây giờ ở trên sân thượng, Doãn Hân đang dùng tay che miệng, không thể tưởng tượng nổi bản thân mình có thể nhìn thấy cảnh tượng lúc này đây, chỉ nhìn thấy toàn bộ sân thượng rải đầy mảnh cánh hoa hồng đỏ, từng mảnh cánh hoa rơi xuống như thể một biển hoa vậy.
Tần Phong mặc trên người bộ quân trang, dáng người hơi gầy nhưng khi mặc quân trang vào lại có thân hình vững chãi lạ thường, chiều cao ngất trời, khuôn mặt góc cạnh bén nhọn sắc như dao vậy, trong mỗi cử chỉ hành động thành thục giống như đã được thanh tẩy qua từng trận đấu.
"Tiểu Hân, trước đây là anh nợ em. Anh tình nguyện dùng cả đời này của mình để bù đắp cho em. Cho anh một cơ hội có được không?"
Tần Phong bước đến, phong thái uy phong lừng lẫy như hổ, sau đó đột nhiên dừng lại, ánh mắt thâm tình, nửa quỳ xuống lấy ra một chiếc nhẫn bên trên có đính một viên kim cương nhỏ màu hồng khiến cho Doãn Hân cười khúc khích.
Sau đó, cô vươn người về phía trước, đưa bàn tay thanh tú của mình ra.
"Em đồng ý với anh, đeo lên cho em đi."
Sau khi Tần Phong đeo nhẫn lên cho cô, Doãn Hân lập tức tiến lên phía trước thật nhanh, ôm chầm lấy Tần Phong, đôi bàn tay ôm anh thật chặt như thể không muốn buông ra.
Một hồi sau, Doãn Hân khẽ buông lỏng đôi tay ra nhưng vẫn vòng qua cổ Tần Phong, đôi mắt đẹp đẽ vẫn chăm chú nhìn Tần Phong: "Chồng à, em xin lỗi, là trước đây em đổ oan cho anh, đã vậy còn tát anh một cái. Hay là anh đánh trả lại em đi."
Cô thật sự nghiêm túc.
Nhưng Tần Phong chỉ lắc đầu: "Anh không nỡ."
"Vậy... em..."
Sau đó chỉ nghe thấy một tiếng "chụt", Doãn Hân đặt một nụ hôn lên gò má Tần Phong, lưu lại một dấu son môi cực kỳ rõ ràng. Doãn Hân nhìn thấy dấu vết kia, khẽ nở nụ cười: "Anh đã lưu lại dấu vết của em rồi, vậy là người của em."
"Đúng rồi chồng ơi, bộ quân trang này của anh là đồng phục trong quân đội của anh à? Đẹp thật đấy nha. Nếu không phải nhìn thấy bên trên không có quân hàm thì em còn tưởng rằng anh là tướng quân trong đó rồi đấy. Nhưng quân trang của binh sĩ bình thường cũng vẫn đẹp trai, em cũng thích."
Doãn Hân quan sát quân trang của Tần Phong một hồi, càng nhìn lại càng thấy đẹp mắt, trong mắt ngập tràn tình ý.
Dù chỉ là một bộ quân trang rất bình thường.
Tần Phong mỉm cười dịu dàng.
Doãn Hân không biết rằng Tần Phong chỉ sợ mình nói ra sẽ dọa cô mà thôi. Dù sao anh cũng là thượng tướng vô song, đứng đầu Đông Kỳ, dưới trướng có cả mấy trăm ngàn quân đội. Cái vị trí này chỉ có mấy người mà thôi.
Có thể nói là một trong những người quyền cao chức trọng, khí thế ngất trời của Đại Hoa.
Doãn Hân chỉ dựa vào những thứ này, vẫn còn chút hờn dỗi nói rằng: "Tốn bao nhiêu là tiền. Có phải tiền kiếm được khi nhập ngũ của anh đều đã dùng hết vào việc này rồi hay không? Thật là, bao nhiêu tiền thế này... Quên đi, sau này để em nuôi anh là được nhưng anh không được sai sót, phải làm tấm gương tốt cho Quả Quả noi theo."
"Đúng rồi, anh giải thích cho em chuyện chiếc thẻ VIP cao quý kia là thế nào vậy?"
Doãn Hân lấy một tấm thẻ VIP cao quý từ trong người ra, đưa đến trước mặt Tần Phong.