“Tập đoàn Phong Hạnh ở thành phố Giang quả thật quy mô rất lớn, đáng tiếc lại là của tôi.”
Tần Phong tiến lên phía trước, nhìn Vương Thiết mang theo vài phần châm chọc.
“Anh là... chủ tịch... chủ tịch...”
Bụp một cái.
Chiếc gậy sắt trong tay Vương Thiết lăn trên mặt đất, cả người đều run rẩy, trong mắt ngập tràn sự kinh ngạc. Hắn chọn bừa một người để chèn ép, không ngờ lại chính là chủ tịch tập đoàn Phong Hạnh, chủ nhân chân chính.
Hắn không phải đá vào đống phế liệu mà là đá trúng nham thạch đang nóng chảy rồi.
“Nếu như anh chỉ đuổi tôi ra ngoài, tôi còn xem xét có thể tha thứ cho anh được. Nhưng với chức vụ của anh mà vừa mới đến đã đòi đánh gãy tay tôi thì chuyện này có phải hơi quá rồi hay không.”
Tần Phong nói xong, một tay khoác lên bả vai Vương Thiết.
Chỉ nghe thấy một tiếng rắc vang lên.
Bả vai trái của Vương Thiết mơ hồ như có tiếng gãy xương truyền đến, sau đó cả người Vương Thiết đứng không vững, ngã sõng soài trên mặt đất, khuôn mặt vì cơn đau mà méo mó, toát mồ hôi lạnh, kêu la thảm thiết: “A...”
“Bẻ gãy cánh tay anh chỉ là cảnh cáo thôi. Xem như anh may mắn, còn có thể ở lại đây thêm mấy tháng nữa. Còn nếu ở Đông Kỳ thì đã bị xử theo quân pháp rồi. Đúng rồi, chuyển công tác thôi. Chỗ này không thích hợp cho anh.”
Tần Phong vẫy tay, đi thẳng về phía bên trong tập đoàn Phong Hạnh.
Lời anh vừa nói quả thật không sai. Quân nhân có thiết quân luật cực kỳ nghiêm ngặt, nhất là Đông Kỳ.
“Cút.”
Phùng Cương quát thẳng vào mặt Vương Thiết, toàn thân đều run lẩy bẩy. Ban nãy đột nhiên cảm thấy như thể có một luồng sát khí vây quanh vậy. Trước kia, anh từng nghe ngóng tin tức về gia tộc Tần thị ở kinh đô. Vị tân chủ tịch này mới từ chiến trường trở về, trên tay dính đầy máu tươi của kẻ địch.
Nhân vật này tuyệt đối không thể động vào.
Sau đó, anh quát lớn đuổi Vương Thiết đi, vội vàng chạy theo Tần Phong.
Trong đại sảnh, Lưu Lan Mộng đang ngồi uống cà phê trò chuyện với một người phụ nữ tóc dài. Đột nhiên, người phụ nữ tóc dài kia chỉ về phía đằng sau Lưu Lan Mộng: “Giám đốc Lưu mau nhìn kìa. Người thanh niên trẻ tuổi mà Tổng giám đốc Phùng đang đuổi theo chính là vị chủ tịch đó đấy.”
“Chủ tịch?”
Lưu Lan Mộng lập tức cảm thấy hứng thú, quay người nhìn lại.
Nhưng lúc này Tần Phong và Phùng Cương đã đi lên thang máy lên trên rồi, chỉ để lại cho Lưu Lan Mộng một bóng lưng, khiến cô rất đỗi kinh ngạc: “Bóng… Bóng lưng này… Sao lại giống Tần Phong vậy nhỉ?”
Nghĩ ngợi một lát, Lưu Lan Mộng lắc đầu tự giễu cợt mình: “Thật là, nhất định là vì ngồi xe suốt cả đêm hôm qua, ngủ không ngon giấc nên hôm nay bị hoa mắt rồi. Sao có thể là tên phế vật Tần Phong kia được chứ.”
Bọn họ đều biết chuyện tập đoàn Phong Hạnh đã đổi chủ mới, nhưng thân phận của vị tân chủ tịch này rất thần bí. Ngoại trừ Phùng Cương ra, không ai biết được người đó là ai. Nhưng có một tin đồn được truyền ra bên này, vị chủ tịch này là nhân vật tai to mặt lớn, thủ đoạn vô biên.
Nếu là nhân vật tai to mặt lớn, thủ đoạn vô biên như vậy thì tuyệt đối không thể nào là Tần Phong được rồi.
Điểm này, Lưu Lan Mộng có thể đảm bảo.
“Phế vật cũng chỉ là phế vật thôi, bảy năm làm lính thì cũng chỉ là phế vật, sao có thể là người quyền cao chức trọng như vậy được chứ.”
Lưu Lan Mộng lắc đầu, lập tức bóp chết hoàn toàn suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu mình.
Mà lúc này, trong phòng làm việc ở tầng cao nhất, chỉ còn lại hai người, Tần Phong và Phùng Cương. Tần Phong ngồi trên ghế sofa, trước mặt có một ly cà phê do Phùng Cương pha, còn Phùng Cương đứng đối diện anh, cả người cẩn trọng, nơm nớp lo sợ khiến Tần Phong không vui.
“Tổng giám đốc Phùng, vừa rồi có phải anh đã đuổi người nào đi rồi đúng không?”
Tần Phong nhấm nháp một ngụm cà phê, nhìn về phía Phùng Cương, ánh mắt bén nhọn.
“Đuổi? Đuổi gì ạ… Để… Để tôi suy nghĩ một chút đã… Chuyện này… Để tôi suy nghĩ một chút đã…”
Trán Phùng Cương toát mồ hôi hột, vội vội vàng vàng lướt qua một hồi tất cả những chuyện đã xảy ra, từng cuộc họp, từng hợp đồng, từng vị khách hàng. Đúng rồi, tập đoàn Tam Nguyên.
Anh nhớ ra rồi.
“Chủ tịch, trước đây Doãn Hân của tập đoàn Tam Nguyên có đến tìm tôi nhưng là vì tập đoàn Tam Nguyên còn không vào nổi top 100, cũng không phải đối tượng trong dự án hợp tác lần này của chúng ta nên tôi đã từ chối gặp cô ấy.”
“Anh quên lần trước tôi đã bảo anh đi điều tra cái gì rồi à?”
Tần Phong nói một câu khiến Phùng Cương lập tức nhớ ra ngay. Ngày hôm đó, Tần Phong yêu cầu anh điều tra về tình hình tập đoàn Tam Nguyên. Nhưng hai ngày nay vì chuyện hợp tác mà anh có liên quan đến quá nhiều tập đoàn, đột nhiên quên béng mất chuyện tập đoàn nhỏ như tập đoàn Tam Nguyên.
Sau đó, Tần Phong lại nói thêm một câu, khiến tim anh đập thình thịch: “Vị đó là vợ của tôi, là bà chủ của tập đoàn Phong Hạnh này.”
“Chủ… Chủ tịch… Tôi…”
Cả người Phùng Cương cứng đờ. Anh có đánh chết cũng không ngờ Doãn Hân trước đây anh lạnh nhạt từ chối lại chính là vợ của Tần Phong, là bà chủ của tập đoàn Phong Hạnh, là người đứng đầu công ty anh.
Cộc cộc.
Có người gõ cửa bên ngoài, một giọng nói vang lên: “Thưa sếp, tôi Tề Vân đây.”
“Vào đi.”
Tần Phong mỉm cười, quay sang nhìn Phùng Cương nói: “Chuyện này vẫn chưa xong đâu.”
Sau đó, Tề Vân đẩy cửa đi vào, trên tay còn cầm theo một tập tài liệu, đi tới trước mặt Tần Phong. “Thưa sếp, tài liệu anh yêu cầu đã điều tra ra được rồi ạ.”
“Tốt, đọc đi.”
Tần Phong ra hiệu cho hắn.
“Ngày 4 tháng 5, ngày đầu tiên tập đoàn Phong Hạnh đến Giang Thành, Phùng Cương đã nhận của gia tộc Tần thị hai mươi triệu, tiền chuyển vào tài khoản lúc một giờ chiều. Sáu giờ chiều, gặp tổng giám đốc của tập đoàn Kiến Đạt, nhận hai triệu. Một giờ sáng, tập đoàn Thu Thủy gửi thẳng vào tài khoản của anh ba triệu.
Ngày 5 tháng 5, cũng chính là ngày hôm qua, tập đoàn Lâm thị tìm một minh tinh tuyến ba chơi cùng anh, cũng cho anh 1,8 triệu. Đến tám giờ tối, lại có người ở tập đoàn Tam Gia gửi cho anh hai triệu. Tổng cộng là…”
Tề Vân đứng bên cạnh đọc tài liệu, những chuyện này đều là Tần Phong bảo hắn đi điều tra.
Dựa theo giọng nói kia, sắc mặt Phùng Cương đột nhiên chuyển sang trắng bệch, mồ hôi trên gương mặt cũng túa ra nhiều hơn, cả người dần dần không đứng vững. Trước kia anh chỉ là một thằng nhóc nhà quê, khi còn bé ở nông thôn, sợ túng thiếu nghèo đói. Sau khi đảm nhận vị trí này, anh không chịu nổi cám dỗ, dù hai ba triệu cũng vẫn nhận.
Nhưng anh không ngờ rằng chuyện này lại bị điều tra ra được.
“Thưa sếp, tổng cộng đã nhận 34,8 triệu tệ, trong đó gia tộc Tần thị nhiều nhất là hai mươi triệu.” Tề Vân nói.
“Tổng là 34,8 triệu à, Phùng Cương, anh cũng thật biết cách kiếm tiền đấy.”
Tần phong gõ lên bàn vài tiếng.
Cộc.
Cộc.
Cộc.
Tiếng thứ ba vang lên, Phùng Cương không chịu nổi áp lực nữa, ngồi phệt xuống đấy, vội vàng nói: “Chủ tịch… Là tôi không đúng… Tôi sai rồi…”
Chuyện đã tới nước này rồi, còn bị bắt ngay tại trận, anh cũng chỉ có thể nhận lỗi. Nhận lỗi rồi ít nhất còn có đường lui.
Tuy nhiên, Tề Vân đứng bên cạnh, trong mắt hiện hữu sự tức giận: “Tướng quân, loại tạp chủng này còn giữ lại làm gì, giết anh ta đi.”
“Giết?”
Cả người Phùng Cương run lên, sợ hãi đến cực điểm.
Anh trai.
Anh đừng dọa tôi.
Tôi nhát gan lắm, không chịu nổi đâu, vừa mở miệng ra là đòi chém đòi giết. Nhưng anh biết chắc một chuyện, Tần Phong thật sự dám giết anh. Bởi vì cái xưng hô ‘Tướng quân’ này, Tần Thiên Thành đã từng nói với anh rồi. Vị tướng quân này đã từng giết ba trăm nghìn quân địch trong trận chiến đầu tiên.