• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Vị trí này vẫn nên để Doãn Hân đến đây ngồi thì hơn, nhân tiện bàn chuyện hợp tác kinh doanh luôn.”  

 

Phương Nham khẽ nhíu mày.  

 

Căn phòng nhỏ có sáu bảy người, chỗ ngồi không nhiều lắm. Thế nhưng trùng hợp bên cạnh Phương Nham còn đúng một chỗ. Lúc đầu, Phương Nham chuẩn bị sẵn cho Doãn Hân đến đó ngồi, trên danh nghĩa là để muốn bàn chuyện hợp tác kinh doanh.  

 

Nhưng trên thực thế, anh ta đang muốn chiếm tiện nghi của cô.  

 

Thân phận của Doãn Hân ma quỷ như vậy, vừa chín chắn, lại mang thêm một nụ cười quyến rũ, làm anh ta mê mẩn một lúc, chỉ cần hôm nay làm Doãn Hân uống quá chén, chuyện đằng sau sẽ dễ sử lý hơn một chút.  

 

Nhưng anh ta tuyệt đối không thể ngờ tới chuyện hôm nay Tần Phong đột nhiên lại xuất hiện ở đây, hơn nữa vừa đến đã chiếm ngay vị trí chỗ ngồi bên cạnh anh ta.  

 

“Cậu chủ Phương, chính anh cũng vừa nói, nào ai vừa đến đã bàn chuyện hợp tác kinh doanh ngay được. Uống rượu trước đã.” Tần Phong nói.  

 

“Được, uống rượu.”  

 

Vẻ bất mãn của Phương Nham lập tức hiện hết lên trên mặt nhưng vẫn phải cố nặn ra một nụ cười, đột nhiên cầm ly lên nhìn về phía Doãn Hân, nói: “Cô Doãn, hôm nay chúng ta uống cạn chén này đã.”  

 

“Được.”  

 

Trong lòng Doãn Hân đã chuẩn bị sẵn tư tưởng rồi. Hôm nay nhất định sẽ uống đến mức say không biết trời đất là gì, hơn nữa, chuyện ký hợp đồng giữa tập đoàn Phương thị và tập đoàn Tam Nguyên chưa chắc đã hoàn thành. Nhưng cho dù chỉ là một tia hi vọng thì cô cũng không thể từ bỏ vì cô thật sự không muốn chịu thua.  

 

Nhưng khi cô vừa mới cầm ly rượu lên thì đã bị Tần Phong ở bên cạnh đỡ lấy: “Vợ tôi không biết uống rượu đâu. Chúng tôi là người một nhà, để tôi uống thay.”  

 

Nói xong, Tần Phong uống cạn một hơi.  

 

“Anh uống đi, tốt.”  

 

Phương Nham vui vẻ, Tần Phong lại uống, đúng ý anh ta quá rồi. Có điều bây giờ bọn họ đang uống Kiếm Lam Xuân, rượu đế 53 độ, giá trên thị trường cũng khoảng ba nghìn tệ một chai, người bình thường chỉ cần uống ba chén sẽ say. Nhưng chỗ anh ta có tận ba thùng, ba mươi sáu chai.  

 

Hơn nữa, năm sáu tên trợ thủ này của anh ta đều là hạng cao thủ uống rượu, là vì ngày hôm nay nên anh ta tự mình đích thân mời đến.  

 

Uống đi, anh ta muốn Tần Phong uống đến chết đi.  

 

Hơn nữa, nếu uống đến chết rồi như vậy chuyện này cũng không liên quan đến anh ta. Anh ta đâu có ép Tần Phong uống rượu đâu, chỉ bảo rằng anh ta tự mình uống đến chết, cùng lắm chỉ cần bồi thường thêm chút tiền mà thôi.  

 

“Tửu lượng khá đấy.”  

 

Sau khi nói xong, Phương Nham cũng uống một chén trên tay mình. Uống xong, cũng chỉ có cảm giác nhẹ tênh.  

 

Cái rượu này nồng thật đấy.  

 

“Tần Phong, tiếp nào.”  

 

Phong Nham lại rót một chén nữa, sau đó ra hiệu cho Tần Phong: “Vợ anh muốn bàn chuyện làm ăn nhưng hôm nay nhất định phải uống rượu, nhất định phải khiến tôi vui vẻ. Vui vẻ rồi thì hợp đồng này tôi sẽ ký. Nào, uống đi.”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK