• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Phong lái chiếc xe Porsche của Doãn Hân rời đi.

Doãn Ngưng Vũ là em gái ruột của Doãn Hân, mười tám tuổi, bây giờ hiện đang học đại học năm thứ hai ở khoa Nghệ thuật của trường Đại học Giang Thành, từ nhỏ vốn đã mơ ước trở thành diễn viên. Đây là những gì trước đây Tần Phong biết. Nhưng có một điểm, cô em gái này vô cùng ghét bỏ Tần Phong.

Đang lái xe trên đường, Tần Phong gọi một cuộc điện thoại: "Tề Vân."

"Sếp ạ."

"Có hai chuyện. Thứ nhất, giúp tôi điều tra người đứng đằng sau tên tội phạm bị truy nã tối hôm qua là ai. Thứ hai, theo dõi Doãn Bách, điều tra cho tôi biết năm đó là ai đã hãm hại Doãn Hân."

"Tôi biết rồi."

Tề Vân bất giác vẫn hành động như khi còn trong quân đội.

Tuy rằng chuyện xảy ra năm đó khiến cho anh và Doãn Hân phát sinh quan hệ, mới tiến triển đến ngày hôm nay. Thế nhưng Tần Phong vẫn muốn điều tra đến cùng, muốn đòi lại công bằng cho Doãn Hân.

Về phần Doãn Hân, có thể giành lại vị trí chủ tịch kia hay không, phải xem ban giám đốc ngày mai thế nào đã.

Ngày hôm nay, anh còn phải đi đón cô em gái nhỏ ở trường kia nữa.

Sau khi đến Đại học Giang Thành, Tần Phong đứng đợi trước cổng. Anh đã thay bộ quân trang thành một bộ quần áo bình thường, rút một điếu thuốc, dựa vào một cây cột ở đó.

"Ngưng Vũ."

Sau khi gặp được Ngưng Vũ, Tần Phong vẫy tay gọi cô.

Doãn Ngưng Vũ tóc dài đến ngang vai, thân hình tương đối cao, khoảng một mét bảy, bên trên mặt áo phông đen có in chút hoa văn theo trào lưu, bên dưới mặc một chiếc quần soóc, lộ ra đôi chân trắng nõn cùng với bắp đùi vô cùng mịn màng, đang vừa đi vừa nói chuyện với bạn học.

Chỉ là sau khi nhìn thấy Tần Phong, gương mặt cô đột nhiên biến sắc: "Có lẽ có người đến đón mình rồi."

"Ơ, người đàn ông kia là bạn trai của cậu à? Ăn mặc có vẻ bình thường nhỉ."

Mấy bạn học ở bên đó cũng nhìn về phía Tần Phong, sôi nổi bàn tán.

"Anh ấy không phải bạn trai của mình, là anh rể mình đấy." Doãn Ngưng Vũ cắn răng giải thích.

"Anh rể của cậu? Chị gái cậu không phải Doãn Hân hay sao? Tại sao chồng Doãn Hân lại là tên ăn mày vậy. Mình nhớ ra chuyện này rồi, nghe nói bảy năm trước có một tên ăn mày lăn giường với Doãn Hân vốn đang là tổng giám đốc của Tam Nguyên lúc đó."

"Chuyện này mình cũng có nghe nói, hóa ra lại là người đó."

"Người đó không phải đã bỏ đi rồi sao, tại sao lại quay trở về rồi, lại còn đến đây đón Ngưng Vũ nữa chứ."

Những chị em bạn học đó lập tức bàn tán chuyện này, lời ra lời vào, tràn đầy sự khinh bỉ, cũng không hề né tránh Tần Phong. Doãn Ngưng Vũ vốn đã ghét cay ghét đắng Tần phong, đương nhiên cũng không có ý định ngăn cản.

"Cái tên ăn mày nhà anh đến đây làm gì?"

Doãn Ngưng Vũ đi đến, vốn đang là gương mặt xinh xắn đáng yêu nhưng khi nhìn về phía Tần Phong thì ánh mắt đầy chán ghét.

Ngày hôm qua cô đã nghe được thông tin từ trong nhà, nói Tần Phong đã quay trở lại rồi, bố mẹ cô còn cho anh vào cửa, ở trong phòng của chị gái cô, nhất thời khiến cô nổi trận lôi đình.

Người như vậy mà chị gái cô có thể tha thứ cho anh ta sao?

Đùa cái gì vậy?

Vốn dĩ nhân ngày nghỉ của mình, cô còn định đi tìm Doãn Hân nói một trận cho ra nhẽ nhưng không ngờ người đến đón cô lần này thế mà lại là Tần Phong, chị gái có thể yên tâm được à?

"Chị gái em bảo anh đến đón em."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK