"Tôi không phải."
Tần Phong khẽ lắc đầu.
Nhưng chuyện này khiến gương mặt Doãn Hướng Tuyết và Lý Hạo có chút không thể tin được. Bọn họ đều nghe thấy người phục vụ kia nói giọng chuẩn tiếng Pháp hoàn hảo, cho dù Doãn Hướng Tuyết không biết tiếng Pháp nhưng Lý Hạo lại có thể hiểu đôi chút.
Tần Phong nói thật sự rất chuẩn, thậm chí còn chuẩn hơn cả thầy giáo dạy tiếng Pháp đầu tiên của anh ta.
Doãn Hướng Tuyết bị làm cho tức chết, khoanh tay lại, ngồi xuống ghế.
Sau khi người phục vụ rời đi, chỉ trong chốc lát đồ ăn đã được đem lên. Doãn Hướng Tuyết vừa thưởng thức đồ ăn vừa khoe chiếc nhẫn đính hôn trên tay mình: "Em họ à, em thấy chiếc nhẫn này của chị thế nào? Là Lý Hạo cầu hôn chị đấy, nó nằm trong bộ sưu tập của LV, nặng hai cara, khoảng hơn ba trăm ngàn tệ thôi ấy mà. Em nhất định chưa từng nhìn thấy viên kim cương nào lớn như vậy đúng không, dù sao Tần Phong cũng chỉ là một kẻ nghèo hèn rách rưới thôi mà."
Viên kim cương trên tay cô ta trong suốt như pha lê, lộ ra vẻ sặc sỡ chói mắt.
Doãn Hân vốn định cầm viên kim cương màu hồng trên tay ra nhưng lại thu về. Dù sao đây cũng là Tần Phong tặng cô, một khi bị nhận ra là giả thì mặt mũi của Tần Phong sẽ để vào đâu đây. Thế nhưng cảnh tượng này của Doãn Hân đã bị Doãn Hướng Tuyết bắt gặp.
"Em họ, của em đây là..."
Doãn Hướng Tuyết đưa tay ra, bắt lấy cánh tay phải của Doãn Hân. Vì đều là con gái nên cũng chẳng có gì phải kiêng kỵ cả, Doãn Hướng Tuyết làm ra vẻ mặt tò mò, đánh giá chiếc nhẫn trên tay Doãn Hân: "Chiếc nhẫn này nghe nói là bảo vật trấn thủ của công ty LV. Lửa - trái tim rực lửa, tượng trưng cho trái tim mãi mãi chỉ yêu duy nhất một người. Mẫu mã cũng đúng, hình dáng cũng đúng, kích cỡ cũng đúng luôn, mười hai cara, to bằng quả trứng của chim bồ câu. Chị nghe nói dưới mười triệu tệ không thể mua được thứ này đâu. Em họ à, em thật là có phúc nha."
Tiếp theo đó, một giọng nói mang đầy chất khinh bỉ vang lên: "Đây là ai tặng cho em vậy? Cái này là tượng trưng cho nhẫn kết hôn, em phải biết rằng chồng chính thức của em đang ngồi bên cạnh em đấy."
Ý của cô ta muốn nói rằng chiếc nhẫn này là do người đàn ông khác tặng, định dùng nó để tạo khoảng cách giữa Tần Phong và Doãn Hân.
Nhưng Doãn Hân lại kéo tay Tần Phong: "Chính là anh ấy tặng em, em sẽ không đeo nhẫn của người khác tặng đâu."
"Tần Phong tặng?"
Doãn Hướng Tuyết liếc mắt nhìn Tần Phong, trong mắt đột nhiên có chút hứng thú: "Em họ à, có điều này em không biết, chiếc nhẫn này là hàng không bán ở công ty LV. Nếu đã là hàng không bán thì sao em lại có được chiếc nhẫn này cơ chứ? Tự làm à?"
"Em..."
Trong khoảnh khắc, Doãn Hân không biết phải trả lời thế nào đây.
Cô cũng biết chiếc nhẫn này chỉ là hàng tự làm, thậm chí còn có hại cho sức khỏe nhưng là vì Tần Phong tặng cô nên cô mới nhận, cho đến bây giờ cũng chưa từng tháo ra. Nhưng rơi vào tình huống hiện tại, cô không còn cách nào khác phải nói là hàng tự làm.
"Hàng tự làm thì bây giờ trên thị trường cũng chỉ khoảng hơn năm mươi tệ là cùng, giá trị cực thấp. Hơn nữa, mặt hàng này vẫn là kim cương hồng nhân tạo, mà kim cương hồng nhân tạo lại rất có hại cho sức khỏe. Mấy thứ rác rưởi như thế này vẫn nên sớm vứt đi thì hơn. Đúng rồi, người tặng mấy thứ này cũng nên bỏ đi được rồi đấy, dám đem thứ này đi tặng người ta không phải đang hại người ta giảm tuổi thọ đi hay sao?"