Phong cách trang trí lấy sự lãng mạn làm chủ đạo, khiến cho cả nhà hàng mang một bầu không khí phương Tây.
Doãn Hướng Tuyết và Lý Hạo ngồi ở vị trí gần cửa sổ, Tần Phong và Doãn Hân bước vào, rồi đi tới, lập tức đã có một nhân viên phục vụ người Pháp cao khoảng 1m75 với mái tóc vàng, màu mắt xanh, vóc dáng cực kỳ đẹp, rõ ràng đã được trải qua quá trình chọn lựa kỹ càng.
"Một bữa ăn ở đây sẽ rơi vào khoảng hơn mười nghìn tệ, một tháng chị sẽ đi ăn một lần ở đây. Nhưng lần trước em đã ăn ở đây rồi, sợ rằng không biết bao giờ mới có thể đi được lần nữa."
Doãn Hướng Tuyết có chút đắc ý.
Doãn Hân không thể phản bác vì sự thật đúng là như vậy, hai người bọn họ đều là cháu gái ruột của ông cụ Doãn nhưng gia đình Doãn Hướng Tuyết sinh được một đứa cháu trai như Doãn Bách nên so với Doãn Hân, Doãn Hướng Tuyết được đối xử khác xa một trời một vực.
Trong gia đình, mỗi tháng, Doãn Hướng Tuyết đều được cho năm mươi ngàn tệ tiền tiêu vặt, còn Doãn Hân đến một tệ cũng không có, tất cả đều là Doãn Hân kiếm từng đồng từng cắc một.
"Xin hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?"
Người phục vụ nói tiếng Pháp, không hề dùng tiếng Trung.
"Cho một phần pho mát... một phần..."
Lý Hạo bật cười, nhìn về phía người phục vụ nói vài câu tiếng Pháp, sau khi gọi món xong, mới nói với Doãn Hân: "Không biết mấy người muốn gọi món gì, tiếng Pháp của tôi không tốt lắm, nếu không đã gọi giúp mấy người rồi."
Khuôn mặt Doãn Hân đột nhiên cứng đờ, cô không biết tiếng Pháp, một chút cũng không.
Cái này hoàn toàn đang muốn gây khó dễ cho người khác mà.
Nhưng lúc này, Tần Phong liếc mắt nhìn Lý Hạo mà nói: "Không phải cậu nói không tốt lắm mà là quá tệ, năm âm tiết thì phát âm sai ba cái rồi. Với trình độ này của anh mà cũng dám gọi món, không phải đang làm khó nhân viên phục vụ người ta hay sao?"
Nghe xong câu này, sắc mặt Lý Hạo trong nháy mắt đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi: "Tiếng Pháp của tôi cấp 4 rồi nhé, anh mà cũng dám nói tôi phát âm sai cơ à, anh lấy đâu ra tự tin nghe ra được vậy?"
"Đúng thế."
Doãn Hướng Tuyết ở bên cạnh phụ họa theo: "Một thằng ăn mày nhãi nhép như anh còn dám chỉ trích chồng chưa cưới của tôi, sợ rằng anh có nghe cũng không hiểu nổi đâu."
Lúc này, Tần Phong nhìn về phía nhân viên phục vụ, nói ra một câu tiếng Pháp bằng một giọng phát âm chuẩn xác, gọi một vài món đồ ăn, khiến cho Lý Hạo nhất thời kinh ngạc, còn Doãn Hướng Tuyết lại khẽ cười khẩy mà nói: "Chắc là anh ta chỉ đang nói nhăng nói quậy với nhân viên thôi, sợ rằng người ta còn nghe không hiểu nữa là."
"Thưa quý khách, anh là người Luân Đôn sao?"
Nhưng lúc này người phục vụ đột nhiên lại lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, bỗng dưng nói một câu tiếng Trung: "Tôi rất hiếm khi nghe được giọng địa phương chính gốc chuẩn như vậy trên mảnh đất Đại Hoa này, nếu không phải vì màu da của anh thì có lẽ tôi đã nghĩ anh là người Pháp chính gốc rồi."
Nhân viên phục vụ trong nhà hàng đều biết Trung, để tránh gặp trở ngại trong vấn đề giao tiếp, dù sao không phải mỗi vị khách đến nhà hàng đều biết tiếng Pháp nhưng từ khi bắt đầu bọn họ đã nói tiếng Pháp chính là vì muốn thể hiện bầu không khí này trong nhà hàng.