• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày trước, mỗi lần đều là người khác bắt cô uống rượu, có ý đồ muốn chuốc say cô để làm mấy chuyện đồi bại.

Nhưng lần này, Tần Phong lập tức giành lấy chén rượu trên tay cô, chặn mấy người bên phía Phương Nham lại. Trong thoáng chốc, cô đột nhiên cảm thấy có chút rung động với Tần Phong. Có một người can tâm tình nguyện che chở cho bản thân như vậy cũng không hẳn là không tốt.

“Đúng rồi, sao anh có thể uống hết được vậy?” Doãn Hân hỏi.

“Luyện tập chút là được. Bọn anh đều thích uống rượu xái núi Ngưu Lan. Quan trọng là vì nó rẻ mà uống vào cũng không cảm thấy say, còn có chút ấm áp. Mọi người trong quân đội đều thích uống.”

“Rượu xái núi Ngưu Lan.”

Doãn Hân nhớ kỹ loại rượu này. Nhưng chỉ đơn giản là nhớ kỹ thôi. Cô cũng không dám cầm loại rượu bảy tệ này mang đến làm quà tặng cho người ta.

Sau khi về lại nhà, Tần Phong lập tức tìm một chỗ không người, gọi một cuộc điện thoại: “Tề Vân, cậu chuẩn bị giúp tôi một cái nhẫn cưới, nhẫn cầu hôn. Giúp tôi chuẩn bị thế nào cũng được, tôi cần một buổi lễ tỏ tình chấn động khắp toàn thành phố.”

Đây là Tần Phong nợ Doãn Hân.

Anh còn chưa từng bày tỏ với Doãn Hân một lần nào.

Vậy nên, lần này anh cần một buổi lễ có thể chấn động toàn thành phố cho tất cả mọi người cùng thấy. Anh muốn bù đắp cho người phụ nữ đã sinh nặng đẻ đau cho anh một đứa con, người con gái suốt bảy năm qua đã chịu đựng vô số khổ đau.

Là anh có lỗi với Doãn Hân.

Bệnh viện số 1 Giang Thành.

Trong một phòng cấp cứu, một loạt bác sĩ cấp cao đang điều trị cho Phương Nham. Xử trí suốt cả đêm, Phương Nham mới tỉnh lại. Vừa tỉnh dậy, anh ta lập tức nghiến răng nói: “Tần Phong, tôi với anh không đội trời chung.”

“Con trai, con làm sao vậy? Sao lại bị ngộ độc rượu nồng độ cao, rốt cuộc đã uống bao nhiêu rồi?”

Người đàn ông trung niên với chiếc mũi diều hâu ngồi bên cạnh giường bệnh, chắp tay ra sau lưng, thấy Phương Nham đã tỉnh dậy thì đi tới, khẽ nhíu mày.

“Con bị người khác hãm hại.”

Phương Nham thành thật khai báo chuyện đã phát sinh ngày hôm qua.

Người đàn ông này chính là bố của Phương Nham, chủ tịch tập đoàn Phương thị, Phương Tri Huân.

“Tập đoàn Tam Nguyên sao.”

Trong mắt Phương Tri Huân khẽ lóe lên một tia nguy hiểm. Dám hãm hại con trai ông, thật sự là muốn đi tìm cái chết đây mà.

“Bố ạ, tạm thời không cần tìm đến tập đoàn Tam Nguyên phiền phức kia đâu. Con và Doãn Bách đã có giao ước, hắn dùng thế lực của gia tộc để ép buộc Doãn Hân dâng đến tận cửa cho con chơi. Tập đoàn Phương thị chúng ta và tập đoàn Tam Nguyên liên hợp lại, cũng có thể cùng nhau lấy được dự án của tập đoàn Phong Hạnh.”

Phương Nham ra hiệu, ý nói mọi chuyện cứ để anh ta xử lý. Đợi sau khi Phương Tri Huân đi rồi, anh ta mới gọi cho một tên trợ thủ của mình, nói: “Gọi Bưu Tử đến đây cho tôi.”

“Dạ.”

Tên trợ thủ kia lập tức rời đi.

Một giờ sau, hắn đưa thêm một người nữa trở về.

“Ồ, cậu chủ Phương, cậu có làm sao không? Chẳng lẽ vừa bị người khác đánh cho một trận đấy à?”

Ngày hôm sau.

Mới sáng sớm, Tần Phong đã nghe thấy tiếng quát lớn vọng ra, quay đầu nhìn lại lập tức phát hiện đó là tiếng điện thoại của Doãn Hân: “Tiểu Hân, tập đoàn Phương thị gọi điện thoại cho nhà họ Doãn chúng ta, nói rằng Phương thiếu gia bị ngộ độc rượu nặng, đang cấp cứu ở bệnh viện suốt cả đêm. Ta bảo con đi nói chuyện hợp tác, không phải đi chuốc chết người, con làm càn quá rồi!

Tần Phong nghe ra giọng nói đầy tức giận của ông nội Doãn.

“Ông nội, con...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK