“Tiểu Hân.”
Trong lòng Tần Phong khẽ xúc động, tiến lên một bước, vươn tay ra muốn chạm vào Doãn Hân.
Bảy năm.
Đã bảy năm rồi.
Có điều, nghênh đón hắn lại là một cái tát của Doãn Hân.
“Bốp.”
Cô tát thẳng vào mặt Tần Phong, Tần Phong không trốn, Tề Vân đứng sau biến sắc, trong tay áo xuất hiện mũi dao, nhưng bị Tần Phong duỗi tay ngăn cản.
“Tần Phong, anh còn dám quay về! Anh còn dám quay về à!”
Giọng nói của Doãn Hân còn mang theo sự nức nở.
Việc trước đây là do cô bị đối thủ cạnh tranh hãm hại, chuyện mới xảy ra đêm hôm ấy, sau đó lại bởi vì chuyện này ảnh hưởng quá lớn, cô mới lấy Tần Phong, sau khi Tần Phong về nhà họ Doãn thì phát hiện chuyện này cũng không thể không chịu đựng được.
Bởi vì đã lấy giấy đăng ký kết hôn, cô buộc phải thừa nhận chuyện này, cũng chấp nhận số phận, cô chuẩn bị đưa Tần Phong tài giỏi xuất hiện, nhưng không nghĩ đến việc hôm sau Tần Phong đã bỏ đi.
Mang theo hồi môn của cô và tiền hết tổng cộng hai mươi vạn tệ, còn mượn mẹ của cô thêm mười vạn tệ, bảo là có việc gấp.
Sau đó, cô mang thai, bảy năm không ai biết cô sống như thế nào, bị chế nhạo, chịu vô số tủi nhục, cô sống sót, cô vẫn cố gắng đối mặt, nhưng chính hôm nay, tên khốn kiếp đó lại quay về.
Lúc này quay về làm gì!
“Tiểu Hân, năm đó...”
Tần Phong muốn giải thích với Doãn Hân, nhưng Doãn Hân không cho anh cơ hội này, trực tiếp lạnh mặt: “Giải thích? Tôi không muốn nghe giải thích, Quả Quả, đi thôi, chúng ta về nhà.”
Sau đó, cô dắt Tần Quả Quả rời đi.
“Mẹ, vì sao lại không gọi ba?”
Tần Quả Quả nắm tay Doãn Hân, nhưng cái đầu nhỏ vẫn quay lại nhìn Tần Phong, cứ nhìn anh ngơ ngác như thế.
“Ba? Mẹ đã nói với con, con không có ba, con là hàng siêu thị mua một tặng một, con nghe rõ không, mẹ không cho phép con gọi hắn là ba, hắn không xứng đáng. Đi thôi.” Doãn Hân cực kỳ lạnh lùng nói.
Sau khi Doãn Hân rời đi, Tề Bân có chút bất bình nói: “Tướng quân, anh chịu một cái tát, anh chính là người đứng đầu quân đội, đứng đầu biên giới phía Đông, là người lừa giết ba trăm nghìn quân địch, là anh hùng của quốc gia, sao lại phải chịu oan ức như thế này?”
Hắn vô cùng phẫn nộ, bởi vì chỉ có hắn biết mấy năm năm Tần Phong ở biên giới phía Đông, cũng chính là nhà ở biên giới, cũng biết vết sẹo trên người Tần Phong, nếu không có Tần Phong, đừng nói Giang Thành, thủ đô có lẽ cũng chẳng còn.
Đây là anh hùng.
Nhưng mà, Tần Phong khoát tay, nhìn về hướng Doãn Hân rời đi, trong ánh mắt có phần ray rứt: “Tôi nợ hai người bọn họ.”
Khi Doãn Hân nói câu: “Con không có ba, con là hàng siêu thị mua một tặng một, mẹ không cho phép con gọi hắn là ba, hắn không xứng đáng.” Những lời nói này, không ai biết anh đau lòng thế nào.
Lúc Tần Phong chuẩn bị đuổi theo thì một chiếc Rolls-Royce màu đen mang biển số 8888 xuất hiện, một ông lão tóc bạc trắng từ trong xe bước xuống, nếu có người nhìn thấy nhất định sẽ sững sờ.
Bởi vì đây là quản gia của gia tộc họ Tần danh giá nổi tiếng ở thủ đô.
Nhưng mà, lúc này ông lại cúi người, cung kính đi tới trước mặt một người thanh niên, khiêm tốn nói: “Gia tộc họ Tần ở thủ đô, quản gia Tần Thiên Thành nghênh đón cậu chủ về thủ đô, quản lý gia tộc họ Tần.”
“Quản lý gia tộc họ Tần? Hừ, tôi từ khi nào ngồi trên cao như vậy, người ba tự cao kia làm sao có mặt mũi mà nói ra lời này, nói trắng ra là muốn tiền của tôi, vẫn là tôi có quyền?”
Tần Phong nhìn qua người đàn ông này và mỉm cười, sau đó nghiêm mặt nói: “Kể từ giây phút ông ta đuổi mẹ con tôi ra ngoài, tôi đã cắt đứt mọi quan hệ với ông ta, không có một chút liên quan gì nữa, gia tộc họ Tần cũng không có quan hệ gì với tôi. Hơn nữa, giúp tôi nói với ông ta một câu, nếu không phải mẹ tôi trước khi chết không cho tôi báo thù ông ta, bằng không bây giờ tôi đã lên đường tắm máu nhà họ Tần rồi.
Năm đó, khi anh bảy tuổi, tuyết rơi dày đặc, người ba cao ngạo kia của anh kết hôn với một cô gái gia tộc lớn, tiếp đó lấy cớ xuất thân của mẹ anh hèn mọn, đuổi hai người ra khỏi nhà.
Sau đó, mẹ anh bị bệnh chết trên đường.
Và anh cũng trở thành trẻ mồ côi, lang thang khắp nơi.
Tần Thiên Thành thở dài, cuối cùng cúi người xuống nói: “Tập đoàn Phong Hạnh gần đây muốn trụ tại Giang Thành, là mẹ cậu lấy tên cậu và bà ấy đặt, dùng chính sức của mình gây dựng tài sản, Hiện giờ mẹ của cậu đã qua đời, tập đoàn Phong Hạnh kia cũng nên để lại cho cậu.”
“Tần Thiên Thành, tôi hỏi ông một câu, nếu như hiện tại tôi vẫn còn nghèo túng, các người còn muốn trả lại cho tôi sao?”
Đôi mắt Tần Phong nhìn chằm chằm Tần Thiên Thành.
Tần Thiên Thành á khẩu không trả lời được.
Sẽ sao?
E rằng không.
Sau khi đuổi hai mẹ con Tần Phong đi, nhà họ Tần lập tức thâu tóm hết tập đoàn, cho tới bây giờ cũng không nghĩ đến có một ngày sẽ trả lại.
Nhưng ai có thể ngờ rằng bây giờ lại thế này.
“Hừ, cút đi. Trở về nói với lão già kia, đừng gây sự với tôi, nếu không tôi cũng không ngại đưa lính đến san bằng cả gia tộc họ Tần đâu, Tần Phong tôi nói được làm được.”
Tần Phong khoát tay, Tần Thiên Thành lập tức bị dọa chạy mất.
Đúng vậy.
Quả thật bị dọa chạy, nhưng lại vấp té.
Đơn giản là vì Tần Phong bây giờ đã không còn là tên nhóc như trước kia, hiện tại là người đứng đầu biên giới phía Đông, là một chiến thần biên giới phía Đông thẳng thắn cương nghị, bảo vệ núi sông.
Quyền lực to lớn, thậm chí thống lĩnh hàng triệu quân lính.
“Tướng quân.”
Tề Vân ở bên cạnh lên tiếng.
“Cứ gọi tôi là anh đi, tôi đã rời khỏi quân doanh, gọi tướng quân cũng không hợp lắm. Được rồi, cậu tìm một chỗ nghỉ ngơi, bây giờ tôi phải về nhà một chút.” Tần Phong khoát tay, ý bảo Tề Vân không cần đi theo.
“Vâng.” Tề Vân nói.
Sau đó, Tần Phong đi tới đến một căn biệt thự cổ, có điều hôm nay biệt thự hơi khác thường, thậm chí còn có phần ồn ào.
“Hôm nay, Tần Quả Quả kia tôi đã xác định, tôi nói rồi, tôi muốn tìm một người vợ cho con mình, là xem trọng con gái của mấy người, cho mấy người mặt mũi, dù sao thì nó cũng chỉ là một đứa con hoang.”
Trong biệt thự vang lên giọng nói đầy kiêu ngạo
Con hoang!
Ánh mắt Tần Phong hiện lên tia giết chóc điên cuồng, mạnh mẽ siết chặt nắm đấm.